Buổi tối tại sân sau của Lục Gia.
Lục Viễn một thân cao lớn ngồi trên xích đu.
Môi mỏng khẽ thở ra,một làn khói trắng vương vấn xung quanh.
Tạo nên một mùi hương xen lẫn mùi cỏ dại cùng thuốc lá.
Gương mặt anh tuấn của anh thoát ẩn thoát hiện sau làn khói.
Đôi mắt sâu thăm thẩm không nhìn thấy đáy.
Thiếu niên cao ngạo mọi ngày không còn bây giờ chỉ thấy bóng hình cô đơn của anh.
Thẩm Đường đi từ phía trong nhà ra sân sau,nhìn một cảnh trước mắt thì đau lòng.
Cô chỉ vừa mới biết đây thôi,ông cụ Lục phát bệnh.
Hôm tết năm ngoái ông cụ đã nói dối là đi du lịch nhưng thật ra là lén Lục Viễn đi chữa bệnh một mình.
Nhìn vẻ ngoài khoẻ mạnh của ông cụ Lục cô cũng không ngờ rằng cơ thể ông lại suy yếu như vậy,chắc chắn anh lại đang tự trách bản thân rồi.
Cô tiến lại gần anh rồi ngồi xuống bên cạnh.
Cô không lên tiếng chỉ khẽ đưa bàn tay nhỏ nhắn sang nắm gọn lấy bàn tay thon dài của thiếu niên.
Lục Viễn lúc này mới phát giác được là cô thì liền dụi tắt điếu thuốc.
Rõ ràng là anh có tâm sự nhưng lại cố tỏ ra là mình ổn,giọng điệu yêu chiều nhìn lấy cô.
“Sao lại không khoác thêm áo mà ra đây,nào đi vào trong thôi”
Thẩm Đường lắc nhẹ đầu tỏ ý không hề thấy lạnh rồi đưa hai cánh tay nhỏ bé của mình lên ôm trọn lấy anh.
Cằm cô tì lên bờ vai vững chắc của anh,đôi tay đặt ngang lưng anh mà vỗ nhè nhẹ.
Giọng nói non mềm vang vẳng bên tai của Lục Viễn.
“Cậu đừng suy nghĩ nhiều nhé,ông cụ sẽ không sao đâu mà.
Ông sẽ sớm khỏi bệnh thôi”
Được vòng tay ấm áp của cô ôm lấy,nỗi buồn trong lòng anh cũng vơi bớt.
Anh lại khẽ nói trong giọng nói có chút run.
“Có phải tớ rất xui xẻo không.
Hồi nhỏ tớ bị đám nhóc trong xóm nói bởi vì tớ nên bame mới mất.
Bây giờ ông nội bị bệnh nặng!.
,cậu nói xem có phải đều do vận xui của tớ không”
Thẩm Đường nghe anh nói xong cảm xúc trong lòng hỗn loạn.
Tức giận vì lời nói của đám nhóc kia,đau lòng vì anh tự trách mình.
Cô biết bây giờ mà cô khóc thì chẳng làm ăn được gì cô còn đang an ủi anh kia mà.
Nhưng quả thật mắt cô không tự chủ mà đỏ lên,đáy mắt cay xè.
“Ai nói cậu xui xẻo,cậu là ngôi sao may mắn của mọi người mà”
Dừng một lúc cô lại không kiềm được liền đưa tay lên lau nước mắt.
Lục Viễn cảm nhận được một mảng ướt ngay vai liền đưa tay kéo cô ra.
Để cô đối diện với ánh mắt của anh.
Bàn tay thô ráp của anh run lên từng đợt cố gắng lau lấy nước mắt của cô,nhẹ từng chút một.
“Cậu khóc cái gì chứ,xấu chết đi được”
“!.
”
Thẩm Đường nhìn thẳng vào mắt của thiếu niên,trong giọng nói an ủi anh.
“Cậu đừng buồn nữa nhé,tớ.
.
tớ sẽ mãi ở cạnh cậu mà,cậu không hề xui xẻo! huhuhu”
Càng nói cô lại càng không tự chủ được mà khóc nấc lên,cô thương anh.
Cô biết cảm xúc của anh bây giờ,không cha mẹ từ bé vậy mà người thân duy nhất là ông cụ cũng!.
Cô không dám chấp nhận hiện thực này đâu nhưng mà biết sao được.
Thiếu niên của cô hà cớ gì phải chịu nỗi đau như vậy.
Một bên kia Lục Viễn trực tiếp ôm cô vào lòng,tay khẽ đưa lên xoa nhẹ đầu cô.
Môi liên tục mấp máy trấn an cô gái nhỏ.
“Tớ không buồn! tớ không sao mà! cậu nín đi”
Qua trừng mười phút sau Thẩm Đường mới ngưng khóc.
Càng nghĩ tới anh là cô lại không chịu đựng nổi nước mắt.
Vừa khóc nấc lên giọng nói của cô cũng yếu hẳn đi nhỏ như tiếng muỗi kêu còn có chút khàn khàn.
“Lục Viễn,tớ