Lục Viễn một thân tây trang màu trắng,thờ ơ đứng một chỗ,ánh mắt không mấy kiên nhẫn nhìn Triệu Vi.
Anh là đang muốn ra đây hút một điếu rồi đi tìm Thẩm Đường ai ngờ còn chưa được hút điếu nào thì đã bị Triệu Vi quấy phá.
Triệu Vi khẩn trương giương ánh mắt ngấn nước lên nhìn anh,vẻ mặt không cam lòng thốt lên.
“Cậu chỉ chơi đùa với Thẩm Đường thôi đúng không,sao lần này cậu lại hôn cậu ta như vậy kia chứ.
Đâu có giống phong cách của cậu”
Vừa nói cô vừa quan sát nét mặt của anh,chỉ thấy được góc nghiêng nên cô đoán rằng lời mình nói không có gì là sai cả thế là phụ hoạ thêm.
“Lục Viễn!.
cậu biết tình cảm của tớ mà đúng không.
Tớ biết cậu cũng có tình cảm với tớ,cậu đừng gượng ép bản thân phải quen Thẩm Đường.
Cậu yên tâm tớ sẽ ngoan ngoãn trị khỏi bệnh thật sớm đến lúc đó!.
”
Lời còn chưa dứt Triệu Vi liền bị hành động của anh làm cho giật nảy mình.
Chậu cây xương rồng nhỏ gần đó bị anh đá văng qua góc tường.
Vang lên tiếng vỡ vụn đến doạ người.
Bàn tay thon dài của cậu ném điếu thuốc trên tay vào thùng rác kế đó.
Vẻ mặt hung dữ khiến cho Triệu Vi cũng phải phát run lùi lại mấy bước,lần đầu tiên cô nhìn thấy vẻ mặt giận dữ này của anh.
Trước kia cùng lắm anh chỉ lạnh mặt cũng chưa từng bày ra vẻ như thế này.
Sau đó Triệu Vi nghe rõ ràng từng câu chữ từ miệng anh thốt ra,hệt như lưỡi dao điên cuồng cứa vào tim cô vậy.
“Con mẹ nó,cô nghe ở đâu là tôi đùa giỡn với cậu ấy.
Còn cái gì mà tôi với cô đồng lòng với nhau,đừng áp đặt ảo tưởng lên người khác”
Anh dừng lại một lát môi mỏng nhếch lên thành một đường,vẻ mặt chán ghét nhìn người trước mắt.
Quả thật anh quá tốt với cô ta nên cô ta ảo giác sao.
Trước đây bởi vì anh không thích phiền phức mắt nhắm mắt mở cho qua.
Nhưng giờ anh không thể để như vậy được,anh không thể để những lời như hôm nay từ miệng cô ta thốt ra thêm lần nào nữa.
Bảo bối nhà anh mà nghe được thì anh có nhảy sông cũng rửa không hết tội.
“Tôi nói cho cô biết.
Nể tình cha mẹ của cô với căn bệnh tim bẩm sinh này của cô nên từ nhỏ tôi đã không chấp nhặt so đo với cô.
Bây giờ chúng ta đều lớn rồi,tôi cũng đã đối xử tốt với cô trên danh nghĩa một người bạn.
Nhưng hình như cô quá ảo tưởng về mối quan hệ này.
Triệu Vi cô nên về Mỹ đi,từ nay đừng đến tìm tôi.
Tôi không muốn gây hiểu lầm với cô,Bạn gái tôi sẽ không vui”
Nói xong anh mặc kệ vẻ mặt trắng bệt của Triệu Vi liền đi lướt qua.
Đi tới cửa bước chân anh ngừng lại.
Bốn mắt nhìn nhau,Lục Viễn hốt hoảng nhìn xuống Thẩm Đường.
Không nghĩ được nhiều liền nắm lấy tay cô dẫn vào phòng ngủ của anh.
Thẩm Đường định thần lại được thì đã đứng trong phòng của Lục Viễn,anh ép sát cô lên cánh cửa rồi khoá trái cửa.
Khoảng cách bây giờ của cô với anh chỉ cách nhau 5cm,từng đợt hơi nóng phả vào khuôn mặt non mềm của cô,cũng khiến nó đỏ đi vài phần.
Bên tai cô vang lên âm điệu trầm thấp của thiếu niên.
“Cậu nghe được khúc nào”
Thẩm Đường liền thành thật khai báo “Từ đầu tới cuối”
Sau đó chỉ nghe một tiếng ừm nhẹ từ môi anh,anh liền gục đầu lên bờ vai nhỏ của cô.
Bàn tay săn chắc cuốn lấy eo cô mà ra sức ôm lấy.
Giọng điệu nỉ non.
“Cậu không có gì muốn hỏi sao”
Thật ra thì cô có rất rất nhiều điều muốn hỏi nhưng cô đã