Trở lại thành phố B đã là nửa đêm, Ninh Mật Đường mệt đến không muốn động đậy, tắm xong là lập tức ngủ say như chết, chờ hôm sau tỉnh lại mới khôi phục cơ thể.
Sớm tinh mơ cô đã được báo rằng, việc thỏa thuận bản quyền điện ảnh của cô đã bàn xong, không lâu sau sẽ tiến vào giai đoạn tuyên truyền. Biên tập hỏi cô có muốn tuyên bố trước trêи Weibo không, đỡ cho Thiển Thủy Tiêu Tiêu ở bên dưới một tay làm loạn.
Ninh Mật Đường suy nghĩ, thấy không cần phải làm vậy, chờ đến lúc quảng cáo tuyên truyền tung lên, mọi người sẽ tự khắc biết. Có đôi khi, càng làm quá, càng với cao thì ngã càng đau.
Phi Phượng không biết tâm tư của Ninh Mật Đường, cô ấy cảm thấy Bạch Tam Điềm quá là nhân từ, dẫu bản thân là đại thần cũng không lấy địa vị áp người khác, toàn là đối phương tự đưa đầu tới cửa, nhất cả nhất động đều không quan tâm, đều là đối phương đơn phương sốt ruột.
Nói chuyện xong, Ninh Mật Đường cũng không nằm trêи giường nữa, cô đứng dậy đi dép lê hồng nhạt ra ngoài, nhưng chưa đến gần đã nghe được vài tiếng loảng xoảng vang lên từ phòng bếp.
“Anh làm gì vậy?” Thân ảnh cao lớn trước mặt, tay chân luống cuống.
“Đường Đường, dậy rồi?”
Mạc Hoài xoay người lại, thấy dáng người yểu điệu đứng bên cửa, thực vui vẻ: “Anh… Anh làm bữa sáng cho em.”
Khuôn mặt người đàn ông tuấn tú như bạch ngọc không dính bụi trần, da trắng nhạt, có vài vết bẩn trêи mặt mà chính anh cũng không biết, bộ dạng vừa buồn cười lại vừa đáng yêu.
(sao toy có cảm giác như 2 vợ chồng già thế làiiiiiii)
“Anh làm bữa sáng cho em?” Ninh Mật Đường kinh ngạc. “Anh làm thế nào?” Mùi vị của đồ ăn cũng không nhận ra vị gì, lại nấu ăn… Khụ, cô không tin đâu.
“Anh học trêи tivi.” Mạc Hoài đặt mấy thứ vào trong bát. “Đường Đường, đợi chút em thử hương vị xem thế nào?”
Dẫu vị giác khiếm khuyết, nhưng Mạc Hoài cảm thấy dựa vào chỉ số thông minh cao siêu của mình, việc nhỏ đơn giản như vậy làm sao có thể làm không tốt được, cho nên, dù bát mỳ này được bày trang trí không đẹp mắt đi chăng nữa thì hương vị cũng nhất định sẽ ngon.
Trêи bàn ăn, Ninh Mật Đường nhìn bát mỳ trước mặt, cô khẩn trương nuốt nước miếng, mi thanh mục tú không tự giác nhăn nhẹ, trong mắt ngập tràn rối rắm.
“Đường Đường, nhanh nếm thử, chắc sẽ ngon mà.” Mạc Hoài có một niềm tin vững chắc, anh hơi nóng vội mà thúc giục.
Trêи tivi thường nói, bạn trai vì bạn gái làm bữa sáng sẽ trở thành bạn trai tốt nhất. Mạc Hoài có tin tưởng cực đại, anh nhất định có thể trở thành số một, bạn trai lợi hại nhất.
Ninh Mật Đường âm thầm hít sâu một hơi, nhận đũa từ tay anh, cô gắp một miếng lên, cực nhỏ, bỏ vào miệng.
“Thế nào, ăn ngon không?”
Ninh Mật Đường tận lực đem cảm giác muốn nhổ ra áp chế xuống, nỗ lực nuốt hết, mùi vị đắng cay ngập đầy trong miệng.
Không nhận được trả lời, Mạc Hoài hơi mất mát, anh nhỏ giọng: “Đường Đường, có phải đồ anh làm rất khó ăn không, không nói được à?”
Ninh Mật Đường nghẹn họng.
Anh sinh chút không vui, giọng nói ngày càng thấp, càng ngày càng trầm: “Lần này làm không ăn được, lần sau anh nhất định học làm tốt hơn.”
Nhìn gương mặt đẹp trai dính bẩn của Mạc Hoài, cố che kín mất mát trêи mặt, tim cô như có cọng lông phất qua, ngưa ngứa. Cô chậm rãi mở miệng: “Cũng… cũng không tệ lắm.”
“Thật sự?”
“Ừ!” Ninh Mật Đường gật đầu.
“Anh biết mà, Đường Đường, anh biết mấy chuyện đơn giản này thật sự không làm khó được anh mà, sau này em muốn ăn gì anh đều làm cho em.”
“Phụt!” Cả một miệng vừa uống đầy nước của Ninh Mật Đường không nhịn được, phun ra.
“Khụ, khụ.” Cô bị sặc rồi.
Mạc Hoài chạy tới chỗ lưng cho cô: “Đường Đường sao thế? Em không sao chứ?”
“Không việc gì.” Chờ chút, cô lắc đầu.
Hít sâu một hơi, Ninh Mật Đường vươn tay, cánh tay trắng sáng ôm lấy cổ Mạc Hoài, đôi mắt đen bóng ướt át nhìn anh, giọng nói mềm nhũn: “A Hoài, về sau anh không cần nấu nữa, nhé?”
Mạc Hoài đâu chịu nổi đãi ngộ như vậy, bị cô ôm, cả người anh đều nhộn nhạo, mắt đen như đổ mực đều chưa đựng vui sướиɠ, theo bản năng hỏi: “Đường Đường, em không thích ăn đồ anh làm?”
Ninh Mật Đường lắc đầu, là không ăn nổi, quá mặn.
Nhưng cô không thể đả kϊƈɦ anh: “Không phải, chẳng qua em không muốn anh xuống bếp, không muốn anh vất vả.” Cô nhịn xuống ngượng ngùng, mở miệng.
Trong mắt đen to tròn đều là hình ảnh ngược của anh, anh có cảm giác chính mình muốn ngất trong sự mềm dẻo này, Đường Đường đang nói lời âu yếm với anh đó sao?
“Không vất vả, vì Đường Đường, anh làm gì cũng đều vui cả.” Mạc Hoài thần hồn điên đảo rồi.
“Nhưng em lại thích chính mình xuống bếp, anh không thể tranh việc của em chứ?”
Mạc Hoài luôn luôn nghe lời Ninh Mật Đường nói, huống chi lúc này anh còn vui mừng đến không ngậm miệng được, thuận theo: “Không tranh, nghe lời em.”
Bữa sáng trôi qua như vậy.
“Đường Đường, anh muốn ra ngoài một chút.” Mạc Hoài thay giày, nhìn Ninh Mật Đường đang ôm laptop chuyên tâm gõ chữ.
“Anh muốn đi đâu?” Ninh Mật Đường ngẩng đầu nhìn về phía anh, phát hiện anh thay một bộ quần áo mới, cô hơi hơi kinh ngạc. Phải biết rằng Mạc Hoài thường ngày dính cô đến không nỡ xa rời, lúc nào đi cũng quyến luyến mãi không thôi.
“Ừ, anh, anh đi có chút việc.” Mạc Hoài trả lời đứng đắn nghiêm túc.
Ninh Mật Đường vốn muốn hỏi anh thì có chuyện gì, nhưng là giữa nam nữ yêu đương cũng cần có không gian riêng tư, cô nhịn lòng hiếu kỳ xuống: “Được, anh đi đi, chú ý an toàn.”
Mạc Hoài nhẹ cong khóe môi: “Đường Đường, anh sẽ về sớm.”
Có thể vì là cuối tuần nên trêи đường phố, người đến người đi cực đông đúc.
Từ ngày đó nói muốn kiếm tiền, Mạc Hoài luôn để trong lòng, bạn trai tốt nhất chính là có thể kiếm tiền mua hoa tặng bạn gái.
Anh muốn kiếm thật nhiều tiền để nuôi Đường Đường.
Mạc Hoài đi tới phố ẩm thực, đứng trước một tiệm cơm có thông báo tuyển dụng, anh vui vẻ đi vào.
“Hoan nghênh quý khách.”
Mạc Hoài đứng trước mặt người phục vụ, suy nghĩ một chút mới mở miệng: “Tôi muốn xin việc.”
Người phục vụ trước kinh ngạc, sau lại nhìn khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của Mạc Hoài