Ngày hôm sau, Mạc Hoài đúng giờ tới công ty khuân vác.
“Chào buổi sáng, Hoài ca.”
Hôm qua Mạc Hoài cùng Tào Dương đã giới thiệu qua bản thân mình, Tào Dương trực tiếp gọi anh là Hoài ca.
Đôi mắt đen nhánh của Mạc Hoài nhìn anh ta, lên tiếng: “Ừ.”
Tào Dương gãi gãi cái đầu đinh của mình, nhớ tới cái gì, anh ta tới phòng thay đồ, lấy ra bộ quần áo màu xanh biển đưa cho Mạc Hoài: “Đúng rồi, Hoài ca, đây là quần áo lao động của công ty chúng ta, còn một bộ nữa em giúp anh để trong kia, lát nữa thay nó ra, chắc là… vừa nhỉ.”
Anh ta có chút không xác định, bởi Mạc Hoài cao ít nhất 1m87 trở lên, đều gần 1m9, so với mấy người khác còn cao hơn.
Qua hồi lâu, Mạc Hoài mặc quần áo lao động đi ra, màu xanh biển của quần áo áo lao động mặc trêи người anh một chút quê mùa cũng không nhìn ra, ngược lại lại y như người mẫu đẹp trai sải bước trêи sàn diễn chữ T vậy.
Tào Dương lại cúi đầu nhìn quần áo lao động trêи người mình, vóc dáng anh ta không caom quần áo lao động cũng là size hợp với cơ thể, mặc trêи người thật sự suy sụp. Anh ta ngẩng đầu nhìn Mạc Hoài, anh ta xác định, bộ quần áo này sinh ra dành cho anh. Thật không thể không phục, người đẹp trai như vậy sinh ra lại mặc bộ quần áo lao động này, đúng là cảm giác không thể miêu tả.
Haizz, gương mặt kia, còn cả thân hình cao lớn, cái khí chất này.
“Tập hợp, tập hợp.”
Lúc này, một người đàn ông thân hình thô kệch hét to: “Chuẩn bị ra xe, lát nữ ba tổ cùng đi đi, còn có cậu, người mới tới, nhớ nghe rõ mệnh lệnh của chỉ huy. Được rồi, người cũng đủ rồi, lên xe!”
Tào Dương đi bên cạnh Mạc Hoài: “Hoài ca, lần đầu tiên anh đi bốc vác, đợi lát nữa có gì không hiểu có thể hỏi em, em đều dạy cho anh.”
Mạc Hoài nhìn anh ta, thanh âm lạnh lẽo cũng hạ thấp: “Được.”
Xe khuân vác chạy tới khu dân cư thì ngừng lại, mọi người sôi nổi từ xe vận tải nhảy xuống.
“Hoài ca, tới rồi, chúng ta xuống xe.” Tào Dường dựa vào thùng xe, nhìn gương mặt góc cạnh bất động của Mạc Hoài, nhắc nhở.
“Ừ.” Mạc Hoài hoàn hồn.
“Hoài ca, anh say xe đấy à? Vừa rồi ngồi trêи xe em thấy anh nhíu mày, có phải rất khó chịu hay không?” Tào Dương thấy môi Mạc Hoài trắng ngọt, một chút huyết sắc cũng không có, lo lắng hỏi.
Xuống xe, Mạc Hoài có cảm giác đỡ hơn nhiều, mày nhíu chặt cũng từ từ giãn ra: “Có chút không quen.”
Tào dương biết rõ điểm đến, vì trong xe thường chứa nhiều đồ mà còn đóng kín cửa nên không khí hơi bí bách, có nhiều đồ cổ có mùi rất khó ngửi, vừa mới làm anh ta cũng không quen như anh bây giờ.
“Lại đây đi.”
“Tôi lại nói như mọi lần, đợi lát nữa, mọi người tay chân nhẹ thôi, đừng đụng hỏng, nếu làm hỏng đồ của khách thì trừ vào tiền lương. Biết chưa?” Người đàn ông thân hình đen xì dặn dò.
“Đã biết, Cột đá ca.” Những người khác ồn ào, trăm miệng một lời đáp.
Khách chuyển nhà là một đôi vợ chồng có tiền, bên trong nơi ở không chỉ có nhiều đồ dùng mà còn toàn là đồ sang quý, nhóm khuân vác bắt đầu lấy dụng cụ, cẩn thận đóng gói đồ đạc.
“Hoài ca, anh nhìn này, đóng gói các đồ đạc giống em đi, bọc kín cẩn thận, phòng ngừa lúc dọn dẹp làm hỏng, đóng gói xong thì cần viết mã đầy đủ, rồi đối chiếu với số của khách, để tránh trong lúc vận chuyển bị thất lạc hoặc mất.” Tào Dương nhẫn nại mười phần mà dạy Mạc Hoài: “Anh làm thử xem.”
Mạc Hoài dựa theo lời Tào Dương nói, không đến vài phút, tay chân linh hoạt nhanh nhẹn bọc tốt một cái bàn trà dài, trong cái nhìn kinh ngạc của Tào Dương, anh còn thuận tay viết mã số xong.
Lông mày anh nhướn lên nhìn Tào Dương, cho anh ta một ánh mắt, ý như 'nhìn thầy chưa'.
Tào Dương kiểm tra lại một lần: “Hoài ca, tốc độ của anh quá nhanh rồi, thật lợi hại!”
Mạc Hoài thấy, mấy cái này với anh mà nói, chẳng là gì: “Mang lên xe hả?” Anh hỏi.
“Ừ ừ, đóng xong rồi thì mang lên xe vận tải, bàn trà bằng gỗ này rất nặng, Hoài ca, em cùng anh nâng lên.” Tào Dương vén ống tay áo muốn cùng anh làm.
Mạc Hoài ngăn động tác của anh ta lại: “Không cần, mình tôi làm được rồi?”
“Hả?”
Sau đó, anh ta thấy Mạc Hoài nửa ngồi xổm, tay thoải mái nâng bàn trà lên.
Tào Dương sững sờ tại chỗ, nhìn Mạc Hoài nâng cái bàn trà nặng mà bình thường phải cần ít nhất hai người mới nâng được, anh ta bị dọa đến trợn mắt há mồm, tốt thật… Thật là quá khủng khϊế͙p͙.
Tới giữa trưa, chủ nhà thấy công nhân khuân vác bận việc từ sáng sớm tới giờ, để bọn họ nghỉ ngơi đi ăn cơm, ăn xong lại về tiếp tục dọn.
Gần đó có một hàng ăn ước chừng 10m vuông, cửa hàng nhỏ, không bật đèn, ánh sáng u ám, mặt đất ẩm ướt, tường trắng vỡ ra từng mảng như thể đã tồn tại nhiều năm rồi. Bên trong cửa hàng ăn lúc này công nhân khuân vác ngồi đầy, xung quanh là một mảnh ồn ào, hỗn loạn.
Mạc Hoài cùng Tào Dương ngồi trêи chiếc bàn nhỏ cạnh cửa ra vào, ngồi cùng bàn còn có ba công nhân khuân vác khác.
“Hoài ca, sao không ăn? Ăn nhanh đi, không đợi lát nữa làm việc là không ăn được đâu.” Tào Dương dùng sức gắp đồ ăn vào bát của mình, liều mạng lùa cơm vào miệng, ăn từng miếng lớn, làm từ sáng tời giờ đã sớm đói không chịu được.
Nhìn bát cơm trắng kia chỉ có mấy miếng cải trắng, Mạc Hoài chau mày, vẻ mặt khó coi, như nhìn được gì đó hơi rối rắm.
Tào Dương thấy đồ ăn trêи đĩa càng ngày càng ít, tất cả mọi người đều như dùng cùng phong bão táp quét sạch, anh ta nhanh tay gắp một đũa bỏ vào bát mình, hai mắt nhìn Mạc Hoài, phát hiện anh vẫn chưa động đũa, miệng nhai đồ ăn còn hàm hồ thúc giục: “Hoài ca, mau ăn đi, không ăn no chiều đói bụng đó.”
Mạc Hoài gắp một miếng cải trắng bỏ vào miệng, chậm rãi nhai rồi nuốt, đôi mày vẫn nhăn như cũ, rõ ràng là không thích. Mấy người xung quanh đều nỗ lực lùa cơm, duy chỉ có anh thong thả ung dung lấp đầy miệng mình, một bộ dáng đần độn vô vị.
Điện thoại trong túi Mạc Hoài lúc này rung lên, đôi mắt đen kịt hiện lên vui mừng, Mạc Hoài buông đũa, móc di động ra.
“Đường Đường.” Dường như giọng nói lạnh lẽo không còn tồn tại nữa, thay vào đó là trầm thấp dịu dàng.
Tay gắp thức ăn của Tào Dương khựng lại, kinh ngạc nhìn gương mặt lạnh như