Trang trí đơn giản nơi ở xong, hai người thân mật ngồi trêи sô pha.
Tô Tiêu Đồng bị Tống Cảnh Thần hôn đến hơi thở hỗn loạn, cô ta nhu nhu hòa hòa ỷ lại dựa vào ngực Tống Cảnh Thần, thở nhẹ mở miệng: “Em dọn đến chỗ anh, bố mẹ anh có nói gì không?”
Từ ngày đó, cùng Tống Cảnh Thần thổ lộ xong, hai người lăn giường một lần, Tô Tiêu Đồng liền nhận thân phận bạn gái về mình, hơn nữa Tống Cảnh Thần cũng cam chịu chuyện này.
Lúc này, Tống Cảnh Thần mắt sắc sau gọng kính ánh lên một tia đen tối: “Em thích là được, bố mẹ anh rất ít khi tới.”
Xuân sắc đầy mặt, Tô Tiêu Đồng thẹn thùng: “Em dọn tới chỗ anh rồi anh không được khi dễ em đâu đấy.”
Lông mày Tống Cảnh Thần nhướn lên, bàn tay to tập kϊƈɦ ngực cô ta, cười nói: “Khi dễ thế này sao?”
“Anh xấu xa.”
Cảm nhận được trước ngực được ấm áp bao bọc, mặt mày Tô Tiêu Đồng càng thêm đỏ, khóe miệng chứa ý cười, cô ta không nghĩ, ngoài mặt Tống Cảnh Thần văn nhã như thế thực ra lại phóng khoáng thoải mái đến vậy.
Ngoài cửa truyền đến tiếng chuông đánh gãy hai người đang hăng say cọ xát.
“Chắc người của công ty chuyển nhà tới.” Tô Tiêu Đồng ngồi thẳng người, sửa sang lại quần áo: “Cảnh Thần, em đi mở cửa.”
Tống Cảnh Thần dựa vào sô pha, khẩu khí nặng nề, anh ta gật đầu, đáp lại: “Ừ, đi đi.”
Quả nhiên, ngoài cửa là công ty chuyển nhà.
Tô Tiêu Đồng mở cửa, cô ta dặn dò người đứng đầu: “Lát nữa các anh dọn dẹp cẩn thận một chút, đồ của tôi hơi quý.”
Cột đá ngăm đen nở nụ cười: “Tô tiểu thư yên tâm, chúng tôi đều là người chuyên nghiệp, toàn bộ đồ đạc sẽ được bọc kỹ, không ném, không hỏng hóc.”
“Được, vậy làm đi.”
Nhìn một đám công nhân khuân vác đi vào, phảng phất nghe được hơi thở nặng nề của bọn họ, Tô Tiêu Đồng nhíu mày ghét bỏ, cô ta chạy về phía Tống Cảnh Thần: “Cảnh Thần, chúng ta sang bên kia ngồi, tránh cho bọn họ ồn ào tới chúng ta.”
Tống Cảnh Thần nhìn những người chân tay thô kệch kia, đồng ý, anh ta đẩy gọng kính, theo Tô Tiêu Đồng sang bên khác đứng nhìn.
“Hoài ca, anh liều mạng mấy ngày rồi, hay là hôm nay nghỉ ngơi chút đi, làm chậm một chút, mọi người cũng có thể dọn giúp mà.” Tào Dương đi phía sau Mạc Hoài đề nghị. Anh ta lo thân thể Mạc Hoài ăn không nổi nữa, rốt cuộc mấy ngày nay anh liều mạng như thế, anh ta đều thấy hết.
“Không sao, thân thể tôi không vấn đề gì.” Mạc Hoài lắc đầu cự tuyệt đề nghị của anh ta.
“Haiz.”
Tào Dương biết Mạc Hoài sẽ không nghe lời khuyên của mình mà, nói gì được đây.
“Các anh dọn đồ trong phòng khách trước đã, phòng ngủ của tôi dọn cuối cùng đi.” Tô Tiêu Đồng ngồi ở bàn ăn bên kia chỉ chỉ trỏ trỏ, lo lắng đám công nhân tay chân vụng về, làm hỏng đồ đạc quý giá của cô ta.
“Này, ngời mới tới, Mạc Hoài, lại đây một chút, nâng cái ngăn tủ này đi.” Cột đá hô lên, một mình anh ta nâng mà tủ này không nhúc nhích tí nào.
Mạc Hoài thấy Tào Dương bắt đầu làm việc, anh đi qua người Cột đá, chuẩn bị giúp đỡ dọn dẹp quầy thủy tinh trêи đất.
“Mạc Hoài?”
Âm thanh kinh ngạc vang lên, Tô Tiêu Đồng nhìn người mặc bộ quần áo lao động màu xanh kia, thân hình cao lớn, chính diện đi đi lại lại, cô ta không thể tưởng tượng, cả mặt lộ vẻ khϊế͙p͙ sợ, người này không phải… Anh ta không phải bạn trai Ninh Mật Đường sao?
Anh ta là công nhân khuân vác?
Tống Cảnh Thần ngồi cạnh Tô Tiêu Đồng cũng nhìn đến Mạc Hoài, anh ta chỉ hơi sửng sốt, sau đó làm như không có gì, trong mắt tràn ngập miệt thị. Anh ta dùng tay đẩy mắt kính, cười nhạo một tiếng, không nghĩ tới Ninh Mật Đường chọn bạn trai ở trình độ này, chọn một người công nhân khuân vác?
Trong lòng đúng là không phục, Tống Cảnh Thần anh ta có điểm nào kém công nhân khuân vác này chứ.
“Mạc tiên sinh?”
Khóe miệng Tô Tiêu Đồng hàm chứa ý cười, đi tới, gương mặt trang điểm tinh xảo, gãi đúng chỗ ngứa: “Anh, sao lại ở đây?”
Mạc Hoài chuẩn bị dọn dẹp ngăn tủ, không nghĩ tới có người đi tới. Anh liếc mắt nhìn đối phương, nhận ra đó là Tô Tiêu Đồng người mà ngày đó Ninh Mật Đường chán ghét.
Mày hơi nhăn lại, giọng nói lạnh nhạt: “Có việc gì sao?”
Tô Tiêu Đồng cười như không: “Chỉ là đột nhiên gặp được Mạc tiên sinh ở nhà tôi có chút kinh hãi, không nghĩ tới chúng ta gặp lại nhanh như vậy.” Đáy mắt cô ta cất giấu khinh thường: “Thì ra, Mạc tiên sinh lại làm….” Cô ta đánh giá trêи người anh, thanh âm kéo dài, ngữ khí tỏ vẻ hỗn loạn, tỉnh ngộ: “Khuân vác.”
Mày Mạc Hoài xoắn tít lại: “Có vấn đề gì sao?” Cô gái trước mặt này thật dông dài, thật khiến người ta chán ghét.
Tô Tiêu Đồng gẩy mấy lọn tóc trước ngực: “Không có gì, chỉ là có chút ngoài ý muốn, nhớ tới lời Mạc tiên sinh nói muốn kiếm nhiều tiền nuôi Ninh Mật Đường, bỗng nhiên cảm thấy người có ước mơ là một người không tồi nhỉ.”
Đôi mắt lạnh lùng của Mạc Hoài liếc cô ta một cái.
Bây giờ Tống Cảnh Thần ngồi bên mới mở miệng: “Tiêu Tiêu, lại đây, đừng cản trở Mạc tiên sinh làm việc, người ta kiếm tiền cũng không dễ.”
Tô Tiêu Đồng gật đầu, đối với người mặc quần áo lao động màu xanh biển nói: “Mạc tiên sinh khuân vác vất vả, tiền làm cu li kiếm không nhiều, anh cố lên, tôi không ngại trả thêm.”
Sau đó cô ta về bên cạnh Tống Cảnh Thần, giọng nói tinh tế: “Ừm, Tống Cảnh Thần anh nói đúng thật, Mạc tiên sinh làm việc lao động chân tay, thật vất vả, em thật ngại người ta như vậy.”
Không thể không phủ nhận, cho dù Mạc Hoài có ăn mặc quần áo lao động, biến