Đầu ngón tay giữ chặt cằm cô, môi mỏng của người đàn ông tiến đến thật gần.
Ninh Mật Đường đối diện Mạc Hoài, trong ánh mắt anh ẩn nhẫn thứ ánh sáng vô cùng nóng bỏng.
Hình như cô có hơi hiểu ý của anh rồi thì phải.
“A Hoài, anh… Sao anh lại thế này?” Hai má cô nóng lên, dần dần ửng đó lan tràn.
Thân thể mềm mại nhỏ nhắn của cô gái nhỏ ở trong ngực anh, Mạc Hoài càng thêm khó khống chế chính mình, giọng nói anh dần mất đi, yết hầu hơi động một chút: “Đường Đường, anh nhịn không được.”
Môi mỏng chứa xúc cảm lạnh lẽo ấn lên đôi môi căng mọng của Ninh Mật Đường, mang theo một loại sực lức mạnh nặng nề cọ xát môi cô vài cái. Anh hơi hé môi, ngậm lấy môi dưới của cô vào trong miệng mình, bắt đầu gặm cắn, rồi ɭϊếʍ. Hết trêи rồi đến dưới.
Nghiện thật sự, Mạc Hoài hôn dồn dập, cực kỳ dùng sức, cánh tay ôm hông Ninh Mật Đường không ngừng siết chặt, hận không thể dung nạp cô vào chính cơ thể mình.
“Ui…..”
Ninh Mật Đường ngửa đầu, vô lực thừa nhận sự chiếm hữu của anh, bị hôn đến thần hồn điên đảo, nhịn không được hừ nhẹ một tiếng.
Môi răng dây dưa ngẫu nhiên phát ra tiếng rêи làm người ta nhịn không được mặt đỏ tim đập,
Ninh Mật Đường dựa vào lồng ngực Mạc Hoài, cảm nhận được hơi thở của anh trở nên nóng bỏng hơn bao giờ hết, không còn lạnh lẽo vô vị như trước, trong lòng cô bỗng dưng nhũn ra. Nhu thuận mà tùy ý cùng anh tham lam trao đổi hơi thở, không biết đủ mà nuốt lấy nước bọt.
“Đường Đường….”
Hai môi qua lại, giọng nói Mạc Hoài mê ly vang lên, lại nóng nảy: ” Anh… Anh…”
Không biết phải làm sao, anh buông tha cho lưỡi cô trong miệng mình, trực tiếp nắm lấy tay nhỏ của Ninh Mật Đường đặt ở trước ngực, nói thẳng thừng: “Sờ anh đi.”
Ninh Mật Đường bị hôn đến mê loạn, con ngươi đen nhánh ngập chìm trong ánh nước ʍôиɠ lung, cô phát ngốc nhìn Mạc Hoài nắm tay cô sờ qua sờ lại trêи ngực anh.
Dưới lòng bàn tay là cơ ngực rắn chắc, cho dù cách một lớp vải áo, cô cũng có thể cảm nhận được những khối cơ bắp đó, đường cong không thể nào chối từ. Không khống chế nổi tay mình, cứ để bị kéo như thế, Ninh Mật Đường thẹn thùng không thôi, cô cảm giác đầu ngón tay nóng lắm, hơi hơi run rẩy, hận không thể cuộn nó lại.
Đột nhiên, ngay lúc anh muốn kéo tay cô ôm lấy eo anh, năm ngón tay trắng nõn của cô bỗng cuộn lại thành quyền, Ninh Mật Đường chặn họng anh, nói: “Không thể thành bộ dáng này được.” Giọng nói cô êm nhẹ như một dòng nước.
Mặt mày sạch sẽ của Mạc Hoài đã sớm ẩn đầy xuân sắc, cực giống ánh trăng máu rơi vào thế gian, nhợt nhạt rút đi, chỉ còn lại màu ửng hồng của tham ɖu͙ƈ. Hai mắt đen như mực tài ẩn nhẫn chút ánh sáng, quyến luyến nhìn cô gái kia: “Đường Đường…”
Ninh Mật Đường nhẹ thở phì phò, cắn cánh môi hồng ướt át, ngay sau đó nhón chân, hôn trấn an cánh môi ướt át của anh, hỏi: “A Hoài, anh sao thế?” Người đàn ông này bất thình lình động tình làm cô hơi mờ mịt.
Mạc Hoài muốn cô ôm lấy eo mình, đáng tiếc cô đã vươn tay chặn môi anh, anh mới không tình nguyện: “Anh… Anh muốn cùng Đường Đường thân thiết hơn.” Nói đến đây, sắc mặc tinh xảo chứa đầy xuân sắc câu hồn người, tóc mái giữa trán rũ xuống, hơi xấu hổ: “Rất muốn Đường Đường sờ anh.” Anh thành thật nói.
“Đừng nói nữa!” Ngay lập lức, gương mặt vốn đỏ bừng của Ninh Mật Đường lại càng nóng hơn.
Rõ ràng là lời nói không đứng đắn vậy mà anh lại nói như thể đó là chuyện kinh thiên động địa, nhất định phải làm mới được.
Ninh Mật Đường bị anh nói đến không cách nào đáp lại.
Một hồi lâu sau, cô mím môi, dời đi chút lực chú ý, giọng nói khô cằn, mở miệng: “Anh vẽ gì thế ạ?”
“Em đó.” Xấu hổ trêи mặt Mạc Hoài càng rõ hơn.
“Em biết, em nói anh vẽ em đang làm gì đó?” Phản ứng của người đàn ông này hơi kỳ quái, Ninh Mật Đường cực kỳ ngơ: “Ừm, anh để em xem nào.”
“Này… Này Đường Đường, ngàn vạn lần không thể giận anh đâu nhé.”
Mạc Hoài nắm tay Ninh Mật Đường, nói vài câu khiến cô mềm lòng, ý tứ làm nũng không cần lộ ra cũng khiến Ninh Mật Đường nhũn người.
Ninh Mật Đường càng thêm tò mò: “Em nhìn trước đã.”
Nói xong, cô buông tay Mạc Hoài ra, trước tiên đi đến bàn làm việc, ánh mắt dừng trêи bức tranh thủy mặc nằm trêи mặt bàn.
Trêи bức vẽ, dưới gốc cây già càng lá xum xuê tươi tốt, có một cô gái tựa như mỹ nhân nằm nghiêng bên giường.
Mặt mày cô gái như tạc tượng, ánh mắt câu hồn người, trêи người mặc chiếc yếm lụa mỏng. Cô nửa nằm nghiêng, cánh tay trắng phe phẩy cây quạt, lụa mỏng chảy xuống, lộ ra nửa tay trắng nõn, mà phía sau tóc dài nửa rũ trêи giường lộ ra eo mềm, một bộ dáng không ai chê được.
Ninh Mật Đường nhìn đến nóng cả mặt. Bởi vì quần áo cô gái kia nửa mặc nửa cởi, bả vai hở ra, hiện rõ nhất là xương qua xanh, trước ngực mơ hồ lộ ra một mảng trắng nõn, làm người ta nhịn không được nhìn cảnh xuân sắc bên trong quần áo. Mà môi đỏ của cô gái khẽ nhếch, đôi mắt đen nhánh lưu chuyển, mặt mày mị sắc cũng làm người ta đến đỏ mặt.
Nhìn mặt cô ngày càng đỏ, Mạc Hoài nhìn theo ánh mắt, nhìn lên bức tranh thấy một đôi chân trắng nõn phía dưới váy, những ngón chân mượt mà đáng yêu lộ ra bên ngoài, thế mà mang theo mê người không nói nên lời.
Vành tai Mạc Hoài nóng bừng bừng, anh có chút chần chờ, có hơi do dự, sợ Ninh Mật Đường giận dữ, nhỏ giọng mở miệng: “Đường Đường, đẹp không?”
Cho dù bức vẽ thần thái của cô gái cực kỳ đẹp, nhưng kia là gương mặt quen thuộc, còn có một nốt ruồi nhỏ trêи vành tai, Ninh Mật Đường không thể không thừa nhận người Mạc Hoài vẽ chính là cô.
“Anh nói anh chỉ cần nhắm mắt lại đều có thể vẽ mỗi một hình dáng của em.”
Tạm dừng một chút, nghĩ xem nên dùng từ sao cho thích hợp, cô