Tào Dương đưa Mạc Hoài đi xem vị trí thuê công ty.
“Hoài ca, theo yêu cầu của anh thì nơi này phù hợp nhất đấy.” Tào Dương lấy ra một xấp giấy tờ, “Còn đây là giá thuê, dù vị trí này không hẻo lánh nhưng đều không ở trong phạm vi anh lựa chọn, hay là…” Cậu khó xử nhìn đối phương.
Trước đấy Mạc Hoài có yêu cầu nhất định phải tìm vị tri gần chung cư hoặc gần đại học B. Ở gần chung cư thì còn có thể hiểu là đi làm tiện nhưng gần đại học B thì sao nhỉ? Anh còn muốn đi học à? Hay muốn thông báo tuyển dụng sinh viên đại học?
“Ừ, ở chỗ này.” Chỗ này cách đại học B khoảng hai mươi phút di chuyển, phù hợp với yêu cầu của anh.
“Nhưng mà, Hoài ca, tiền thuê của chỗ này nhiều hơn chỗ khác gấp mấy lần.” Tào Dương không nhịn được líu lưỡi, muốn khuyên anh thay đổi một lần.
“Chọn chỗ này đi.” Mạc Hoài nhìn thoáng qua bốn phía, sạch sẽ và tương đối lý tưởng.
Thôi được rồi, ông chú vừa có tiền lại tùy hứng, cậu còn có thể nói gì được?
“Phải rồi, Hoài ca, đây là Weibo em đăng ký giúp em, anh xem chút đi.” Tào Dương mở di động đưa tới trước mắt Mạc Hoài, vẻ mặt cảm thán, “Xã hội này đúng là xem mặt mà sống, mới mấy ngày trôi qua mà số fans trêи Weibo của anh đã quá trăm vạn rồi.”
Trước đấy Mạc Hoài còn không đồng ý đăng ký Weibo, nhưng hôm trước cậu thuận miệng nhận xét ảnh đế Quách có lượng fans kinh người trêи Weibo, Mạc Hoài nghe được cũng muốn đăng ký Weibo. Tào Dương hiểu ngay, hành động này rõ vậy cơ mà, anh đang ghen tị mà thôi.
Mạc Hoài liếc mắt nhìn qua, cảm giác có lượng fans đông đảo cũng không ảnh hưởng gì nhiều đến cảm giác.
Trêи Weibo chỉ có một tin được đăng, chính là bức ảnh sườn mặt Mạc Hoài khi vẽ tranh, bình luận bên dưới đã vượt qua mười vạn. Tào Dương kiểm tra tin nhắn, nhịn không được phải cười: “Hoài ca, diễm phúc của anh chưa cạn đâu, có nhiều người muốn làm bạn gái và vợ anh lắm nè.”
Tay nghịch di động của Mạc Hoài tạm dừng, lông mày nhướng lên, giọng nói đầy khinh thường: “Hừ, si tâm vọng tưởng.”
Tào Dương biết ngay anh sẽ có phản ứng như vậy, đổi đề tài nói chuyện, “Hoài ca, anh phải thường xuyên đăng tin lên Weibo mới có thể giữ được fans đấy, hay là anh đăng gì lên đó đi?”
Mạc Hoài khinh thường bằng nửa con mắt, lúc Tào Dương nghĩ anh từ chối thì môi mỏng của anh nhẹ nhấp: “Đưa di động đây.”
“Hả?”
“Không phải muốn tôi đăng Weibo à?” Ngón tay thon dài của Mạc Hoài với qua, di động màu đen dễ dàng rơi vào tay anh, “Đăng thế nào đây?”
Tào Dương nghiêm túc nhìn Mạc Hoài: “Hoài ca, đăng lên đơn giản lắm, về sau anh có gì muốn nói đều có thể đăng lên, tốt nhất là đăng ảnh, dễ hấp dẫn fans nhất.”
Mạc Hoài cong ngón tay, gõ một hàng chữ, sau đó đăng nhanh, “Trả cậu đấy.”
“Nhanh vậy!” Tào Dương nhận lại di động, vẻ mặt vui vẻ, chỉ cần kinh doanh tốt trêи Weibo thì về sau cũng có lợi cho việc phát triển công ty.
Cậu mở bài đăng vừa rồi trêи Weibo, vẻ mặt vui vẻ dần, thần sắc sung sướиɠ sụp đổ trong nháy mắt, không thể tin nồi một màn này, “Hoài ca, anh đùa à, này…”
Ngữ điệu lười biếng của Mạc Hoài vang lên, môi mỏng nhếch nhẹ, “Lưu lại chứ sao, cậu tự thỏa thuận với chủ nhà đi.” Nói xong anh đi luôn.
Tào Dương thiếu chút nữa khóc không thành tiếng, Tào Dương nhìn tin mới đăng trêи Weibo: Thứ thường dân hỗn láo mà cũng dám mơ ước đến trẫm. Hỏng chết toi, đáng nhẽ cậu không nên tin Mạc Hoài có thể nói ra câu gì hay ho mới đúng.
Pháo hôi liên tục mấy ngày: “Anh trai nhỏ này đẹp trai quá, nói chuyện quá khí phách!”
Đường rộng đầy cá nên bình tinh: “Đã bị mê hoặc điên đảo, có thể bạo được không?”
Sen đen giữa sen trắng: “A a a, đẹp trai quá, muốn mlem mlem. Anh là hoàng đế, em muốn trở thành hậu cung 3000 giai lệ của anh.”
Bá Vương biệt cơ: “Hoàng thượng, thϊế͙p͙ là Hoàng Hậu của chàng đây.”
Bá vương bàn phím: “Thần thϊế͙p͙ nghênh đón thánh thượng.”
Thời tới cản không kịp: “Ha ha ha, anh trai nhỏ đáng yêu ghê, quá cao ngạo, là đồ ăn em thích.”
“…..”
Trêи Weibo ngày càng nhiều bình luận, hiện tượng ăn chửi mà Tào Dương nghĩ không xảy ra, lại còn gây được nhiều sự chú ý của fans. Vẻ mặt Tào Dương thay đổi liên tục, thiếu chút nữa hộc máu.
Người có giá trị nhan sắc bây giờ đều tùy hứng vậy hả? Hơn nữa mấy cô gái đều không phát hiện ra Hoài ca cao ngạo khinh người hả?
Lúc về đến chung cư thì trời đã xẩm tối.
Ninh Mật Đường ôm Tiểu Bát ngồi trong phòng khách, dịu dàng vuốt lông cho nó. Vì đã nuôi một thời gian nên Tiểu Bát đã không còn xấu như trước nữa, lông trêи người bóng loáng mượt mà, ngay cả cơ thể cũng phát triển theo chiều ngang rồi.
“Ngao…” Tiểu Bát dùng cái đầu đầy nếp nhăn cọ lên tay Ninh Mật Đường, thoải mái kêu một tiếng.
Mạc Hoài vừa mở cửa đã thấy một màn này, thần sắc nhàn nhạt đóng cửa lại, đi đến sô pha.
Tiểu Bát nghe thấy tiếng động, nghiêng đầu qua, thấy Mạc Hoài về nó lại quay đầu đi, làm bộ như chả thấy gì.
Mạc Hoài ngồi xuống bên khác của sô pha, không biểu lộ cảm xúc gì lấy di động ra chơi.
Ninh Mật Đường nhẹ nhàng vuốt ve đầu của Tiểu Bát, đôi mắt đen nhánh đầy dịu dàng, “Tiểu Bát, mày có đói bụng không? Tao làm đồ ăn cho mày nhé.”
“Gâu gâu gâu!”
Tiểu Bát hưng phấn ngóc đấu lên, tỏ vẻ chính mình muốn ăn lắm.