Mạc Hoài vừa đăng bài khiến các fan trêи Weibo nổ tung.
Ánh mắt mị hoặc: “Ôi, tình yêu của hai người, một trăm vạn fans không tán thành đâu nhé!”
Tháng tám hơi lạnh: “Đừng có làm loạn, bổn cung mới là Hoàng Hậu của chàng đây, khi nào chàng đăng ảnh lên hả? Lúc nào cũng sẵn sàng ɭϊếʍ hình.”
Quỷ khóc nhè là tôi: “Vừa nổi xíu, thế là lại có bạn gái? Cô gái này lớn lên như yêu tinh vậy, không phải yêu vì tiền thì chắc là do anh đẹp trai, còn muốn không? Thoát ra đi!!!”
Sông suối đổ biển: “Da đẹp quá, mắt còn to rõ, không phải là biết nhiều về photoshop à? Ảnh em photoshop lên còn đẹp hơn cô ấy đó. Đẹp trai mà nông cạn, thích tìm cách lừa dối ảnh chụp bạn gái ư?”
Emma đáng yêu: “Ha ha, đừng hỏi tôi vì sao lại cảm thấy bạn gái cậu đi phẫu thuật thẩm mĩ rồi, không tin được vào vẻ đẹp hoàn mỹ kia.”
Độc chước: “Cô gái này là ai, võng hồng à? Hay minh tinh nhỏ hạng ba? Cược một gói que cay, tuyệt đối là ảnh qua photoshop, dù sao thì tôi cũng chướng mắt, Hoài tổng lớn lên đẹp trai như thế, anh thuộc về chúng tôi cơ mà!”
…
Nhìn đống bình luận kia, ánh mắt Mạc Hoài thâm sâu, ẩn chứa tức giận. Anh ngẩng đầu hỏi Tào Dương bên cạnh: “Photoshop là cái gì?”
Tào Dương sửng sốt gãi đầu, “Là hiện nay mấy cô gái đều thích chỉnh ảnh chụp đó, tô son, cà da đến không nhìn thấy được lỗ chân lông, mặt nhọn hoắt, mắt to tròn, đại khái vậy đó.”
Mạc Hoài suy nghĩ, hầu hết đều đánh giá Ninh Mật Đường không tốt, nhìn thế, mày Mạc Hoài kẹp chặt, môi mỏng mím thành một đường thẳng tắp. Nghe Tào Dương miêu tả, khóe miệng chưa đầy khinh thường, “Làm mắt to để thành yêu quái à?”
“Ha ha!” Tào Dương không nhịn được cười ra tiếng, không hổ là Hoài ca, một lời trúng phóc. Photoshop thành như vậy, đúng là biến thành đồng loại của người ngoài hành tinh.
Sau đấy, cậu lại nghe được giọng nói đầy tự hào của Mạc Hoài: “Ninh Mật Đường chẳng cần photoshop gì hết.” Tạm dừng một chút, đôi mắt đen như mực mang theo ánh sáng dịu dàng, “Những người khác muốn so sánh với cô ấy ư? Hừ, đúng là không biết tự lượng sức mình.”
Nhớ tới làn da trắng đến phát sáng của cô, còn sáng loáng mịn màng hơn cả ngọc mỡ dê anh chạm tới kiếp trước nữa. Anh còn nhớ rõ, trong giấc mơ, anh hôn từng chút từng chút trêи cơ thể cô, làn da non mịn bị anh ʍút̼ một cái thì cơ thể cô lại run theo một lần…
Nghĩ vậy, tự nhiên bực bội dâng lên, đã mấy ngày Ninh Mật Đường không về chung cư rồi.
Qua mấy ngày chắc cũng đủ để cơn giận của cô bay bớt rồi chứ, cô còn không thèm tìm anh, có phải không còn thích anh nữa không? Hay là cô đã thích người khác?
Ý nghĩ vừa xuất hiện thì tim anh đau đớn không thôi.
Tiệc tối ngày đó có nhiều đàn ông như vậy, đều nhìn chằm chằm vào cô, cô tuyệt vời thế, nhất định sẽ hấp dẫn người khác, nếu mà… Nếu Ninh Mật Đường không thích anh nưa, không, tuyệt đối không được.
Anh đột nhiên lấy áo khoác rồi đứng lên, không được, anh không thể ngồi một chỗ chờ chết.
“Ơ, Hoài ca, anh đi đâu? Còn chưa nói với anh mấy người đến tuyển dụng mà.” Nhìn bóng dáng cao lớn của người đàn ông rời đi, Tào Dương lập tức gọi theo.
“Tự xem mà làm.” Giọng nói lạnh truyền đến từ xa, ngay sau đó bóng ấy cũng dần xa theo.
…..
Trong vườn trường đại học B, buổi chiều là thời gian đi học nên trong ký túc xá có rất ít sinh viên, chỉ có lác đác mấy người qua lại. Mà qua đợt kia, không ai nhịn được phải quay đầu nhìn lén, cảnh tượng trước mắt thật sự quá đẹp.
Ninh Mật Đường ôm sách trong ngực, ngón tay không tự giác mà nắm chặt, giọng nói hỗn loạn có chút kinh ngạc, “Anh nói muốn mời tôi phối hợp tra án?”
Khó có ngày nắng lên như hôm nay, gió thổi nhè nhẹ làm lòng người cũng ấm hơn.
Cô gái đứng dưới ánh mặt trời mùa đông, khuôn mặt nhỏ trắng gần như trong suốt, môi hồng nhuận hình như đánh một lớp son kem, rất hấp dẫn ánh mắt người khác.
Kiều Tử Nham lơ đãng ý dịu dàng, khóe miệng không theo thói quen mà cong một độ cong rất nhỏ, “Ừ, cô không nghe lầm đâu.”
“Sao có thể chứ.” Đôi mắt đen nhánh của Ninh Mật Đường xoay chuyển, ngón tay cầm sách trắng bệch, “Tôi đâu phải cảnh sát, cũng không có kinh nghiệm chuyên nghiệp giải quyết, tôi dốt đặc cán mai trong việc phá án đó.”
Giọng Kiều Tử Nham cứng rắn, rõ ràng dễ nghe, “Điều này tôi biết. Nhưng tôi cần cô hỗ trợ.”
Lời vừa nói ra của người trước mặt khiến tim Ninh Mật Đường nhảy dựng, có phải anh ấy phát hiện được gì rồi không?
Ký túc xá vô cùng yên tĩnh.
Nhìn thần sắc đề phòng của cô, Kiều Tử Nham nói chậm lại: “Cô không cần phải lo, tôi không có ý gì khác đâu, chỉ là trực giác nói cho tôi biết có thể nhờ cô giúp đỡ.” Anh ấy nghiêm túc nhìn cô, “Cô có biết gần đây trong thành phố có vụ án vứt xác không? Mới đó mà đã xảy ra ba vụ, người chết đều là nữ sinh viên.”
Đôi mắt Ninh Mật Đường lộ vẻ khác lạ, :Tôi nghe nói, tin trêи mạng không nói chỉ có một người thôi sao?”
“Đó là vì cảnh sát chúng tôi không muốn gây hoang mang cho mọi người, nên không đưa đầy đủ tin lên.”
Lúc phát hiện ra vụ án vứt xác thứ nhất, cảnh sát đoán là vụ giết người bình thường, nhưng khi phát hiện ra vụ thứ hai thì cảnh sát bắt đầu phỏng đoán cả hai vụ có cùng một hung thủ. Cho đến gần đây mới xuất hiện vụ án mạng thứ ba, cho dù các vết chém trêи thi thể không giống nhau, hai đối tượng bị giết có điều kiện giống nhau, người còn lại thì bị cưỡng ɖâʍ ở nơi công cộng rồi mới bị hung thủ dùng cách giết kia thủ tiêu.
Kiều Tử Nham chăm chú nhìn cô, “Ngoài việc muốn hỏi cô có thể giúp đỡ không, thì quan trọng còn muốn nhắc nhở cô, trước mắt cảnh sát đoán là hung thủ có thiên hướng xuống tay với sinh viên nữ, đặc biệt là mấy người có diện mạo thanh thuần động lòng người. Cho nên, bình thường ra vào chỗ nào cũng nên cẩn thận.”
Đầu ngón tay trắng nõn non mịn còn sáng hơn cả bạch ngọc. Hai đầu ngón tay siết sách cũng dần buông lỏng, ngón tay mượt mà khôi phục ánh hồng. “Rất cảm ơn anh đã nhắc nhở.” Nghĩ một chút, Ninh Mật Đường mới tiếp tục nói: “Tôi không hiểu gì về phá án, những tin tức cung cấp cho anh trong vụ án mạng kia đều là trùng hợp biết được thôi.”
Việc cô có thể ngửi được mùi hương nằm ngoài phạm vi có thể hiểu, cô chỉ nói cho Mạc Hoài, những người khác không cần biết nếu không sẽ rất phiền phức.
“Thật sự xin lỗi anh, cảnh sát Kiều, tôi không giúp được anh rồi.”
Kiều Tử Nham nhìn thật sâu vào diện mạo thanh tú của người con gái, “Ừm, không sao, tôi hiểu mà.”
Nhìn cảnh trước mắt này, mắt đen như mực của Mạc Hoài bốc lên sự hung ác tàn bạo, tựa như hố đen không thấy đáy, có thể cắn nuốt