Người con gái cầm di động xem đến nhập tâm trong phòng khách.
“Xem gì thế?”
Trêи người đàn ông vẫn còn bọt nước, lăn dọc theo cơ ngực rắn chắc, mang theo cả hơi nước nóng hầm hập làm người ta không dám nhìn thẳng.
Ninh Mật Đường nhìn thoáng qua mà cũng cuống cuồng không thôi.
“Anh có thể…”
Đôi mắt trong trẻo chuyển động, không dám nhìn thẳng vào anh, vừa ngượng ngùng vừa ảo não mà nói: “Anh mặc quần áo vào đi!”
Người này, dù đã khôi phục ký ức hay chưa khôi phục ký ức thì vẫn giống trước kia, cái hành vi không thích mặc quần áo này trước sau như một.
Đầu tóc ẩm ướt dán chặt trêи da, bọt nước theo đường sống mũi chảy xuống, đôi mắt đen bóng nhuận ướt, khóe miệng không làm chủ được phải cong lên, Mạc Hoài rất vui với phản ứng quẫn bách không biết làm sao của cô, anh coi như không nhìn thấy, “Người còn ướt lắm, không thoải mái.” Anh tự nhiên ngồi xuống cạnh Ninh Mật Đường.
“Anh có thể dùng khăn lông lau khô người rồi mặc quần áo mà, đừng có không mặc quần áo đi lung tung.” Ninh Mật Đường đỏ mặt trừng anh.
“Đâu có không mặc gì, bên dưới có mặc quần mà.”
Mạc Hoài dựa trêи sô pha, nói bằng vẻ mặt hợp tình hợp lý. Dưới ánh mắt xấu hổ của người con gái, tay anh tùy ý đặt lên phần tựa lưng của sô pha, khuôn ngực rắn chắc còn bọt nước, đường cong gợi cảm, cơ bụng lồ lộ, đường nhân ngư sâu hun hút quả thực làm người ta không thể rời mắt.
Tầm mắt anh nóng rực dụ người, “Đường Đường, muốn giúp anh lau khô rồi tiện thể nhìn người anh không?”
Nghe vậy, hô hấp Ninh Mật Đường bí bách.
“Ý gì chứ?”
Một tay Mạc Hoài chống đầu, nghiêng mặt ngắm cô, ánh mắt lưu chuyển, môi mỏng cong một độ cong rất đẹp, nói một câu làm người ta đỏ mặt: “Thì là thưởng thức thân thể anh đó, đồng thời em còn có thể sờ anh. Đường Đường, em yên tâm đi, dáng người anh tuyệt đối hoàn mỹ và đẹp hơn rất nhiều so người những người đàn ông khác.” Anh đắc ý nói.
Ánh mắt không làm chủ được di chuyển theo lời anh nói, nhìn qua người anh, dáng người cân xứng thật, đường nhân ngư kia kéo dài đến cạp quần rồi biến mất, dụ người dụ người.
Phần cổ đỏ ửng lên, Ninh Mật Đường không thể không thừa nhận, Mạc Hoài nói chuẩn không cần chỉnh. Trêи mạng nói, tỉ lệ dáng người đàn ông, chắc cũng chỉ đến như anh mà thôi.
Chưa đợi phản ứng thêm của Ninh Mật Đường, Mạc Hoài đã cầm khăn lông tới, nhét vào trong tay cô, “Đường Đường, giúp anh lau người đi.” Đôi mắt đen bóng cao ngạo lại ngập tràn mong chờ.
“Em muốn giúp anh thay đổi thói quen bất lương này mà.” Anh nói hợp tình hợp lý.
Với anh mắt nhuận ướt kia của anh, tim cô như bị lông vũ quét qua, có hơi ngứa lại rung động. Khăn lông mềm mại màu trắng nắm trong tay, hệt như tâm tình cô giờ phút này, mềm thành kẹo bông gòn.
Tầm mắt nóng đến cực điểm, Ninh Mật Đường cầm khăn lông hướng về phía cơ thể Mạc Hoài.
Màu da cơ thể bây giờ không hề tái nhợt giống trước kia, không biết có phải anh cố ý phơi nắng hay không, hiện tại màu da giống với màu lúa mạch rồi, cơ bụng rắn ngắn với những đường cong xinh đẹp, sáu múi cân xứng ngay ngắn, vừa vặn nhìn rõ đường nhân ngư gợi cảm tráng kiện.
Ninh Mật Đường nhìn đến mức tim nổ như sấm, bình thường cô chỉ biết miêu tả nam chính dưới ngòi bút của mình, nhưng đến khi thật sự nhìn thân hình nam tính gợi cảm trước mặt, cô không có cách nào giữ được bản thân.
Gương mặt đỏ bừng bừng, tay cầm chặt khăn lông có hơi run run, cho dù cách một lớp lông mềm mại mà cô còn cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng bên dưới cơ thể người đàn ông.
Khi cơ thể cảm nhận được sự đụng chạm của cô, nháy mắt cả người Mạc Hoài cứng lại, nhìn ngón tay trắng nhỏ run rẩy đó, đôi mắt sạch sẽ có chút đắc ý, “Sao nào?” Ánh mắt nhìn thẳng Ninh Mật Đường, “Đường Đường, có hài lòng với cơ thể anh không nào?”
Lồng ngực rung động hưng phấn, rốt cuộc thì Đường Đường cũng thưởng thức cơ thể anh rồi, có thể chạm lên da thịt anh rồi.
Khăn lông nhẹ nhàng lướt qua, bọt nước thấm ướt. Nghe được lời người đàn ông hỏi, vành tai Ninh Mật Đường ửng hồng, khuôn mặt nhỏ lại cố tỏ ra bình tĩnh, “Cũng… cũng được.”
Đôi mắt đen như mực của Mạc Hoài sáng lên, nhộn nhạo quá.
Quả nhiên là thế, anh biết Đường Đường nhất định sẽ thích dáng người anh.
“Đường Đường, lau dịch xuống dưới một chút, còn ướt đấy.” Gương mặt tuấn tú của Mạc Hoài mang theo khát vọng, giọng nói trầm thấp hơn.
“Anh đừng nói nữa!”
Ninh Mật Đường không nhịn được phải lườm anh, cô cố vứt bỏ sự dồn dập xúi giục mê hoặc này, đồ yêu nghiệt!
Hơi thở trầm ổn biến mất, có hơi tủi thân mà nhìn cô, mong đợi gì trong lòng không cần nói ra ai cũng biết.
Cầm chắc khăn lông, Ninh Mật Đường chạm theo khe rãnh sâu hun hút đi xuống, chạm qua sườn rồi đi thẳng đến bụng. Ánh mắt lơ đáng dừng ở sườn eo tráng kiện, xương sườn rồi xương hông, vòng eo nhỏ dần, cơ gân rõ ràng, đường cong gợi cảm, mỗi một chỗ, mỗi một múi cơ đều cân xứng, tràn ngập sức mạnh.
Đầu ngón tay cô nóng lên, Ninh Mật Đường cảm thấy mình điên rồi, cô nhớ rõ trêи mạng có từng nói eo đàn ông là nơi chứa sức mạnh, cũng là nguồn gốc hạnh phúc của phụ nữ.
Nghĩ vậy, hai má Ninh Mật Đừng đỏ bừng sắp nhỏ ra máu, cô đã xem nhẹ thân thể Mạc Hoài rồi, quả là năng lực dụ hoặc trí mạng. Cô cầm khăn lông tùy ý lau hai ba cái, rồi ném khăn lông lại cho anh, “Xong rồi, mặc quần áo vào đi anh.”
Thần sắc sung sướиɠ bảo phủ mặt Mạc Hoài, anh thong thả ung dung cầm áo tơ tằm màu đen mà Ninh Mật Đường đưa cho, “Mặc giúp anh nào.” Tạm dừng chút, đôi mắt long lanh đen láy nhìn cô, tựa phiền muộn và còn cả đáng thương, “Còn nhớ xưa kia, việc mặc quần áo này đều do thái giám có chuyên môn hầu hạ mặc giúp Trẫm. Giờ giang sơn của Trẫm không còn, đã thế lại nghèo túng….”
Ninh Mật Đường ngắt lời anh, tiếng nói dịu dàng, bên miệng là ý cười xinh đẹp, “Ý của anh là còn nhung nhớ hậu cung 3000 giai nhân ư?”
Vấn đề này cô đã nghĩ lâu lắm rồi, kiếp trước Mạc Hoài là bậc Đế vương, nhất định có tam cung lục viện, thê thϊế͙p͙ thành đàn. Đối với chuyện này sao cô có thể không ngại, nhưng đó là chuyện của hơn một ngàn năm