Màn đêm buông xuống, đặc biệt là trời đông nên trời tối nhanh hơn, ánh đèn đường hắt xuống làm nổi bật những bông tuyết, tựa như những bông hoa nở rộ giữa trời.
Đứng trước cửa nhà, Mạc Hoài giấu đi thứ gì đó ở sau lưng, dùng một tay mở cửa, thu lại chút ý cười trêи mặt, cố tỏ ra không có chuyện gì: “Đường Đường, anh về rồi.”
Không nhận được lời đáp, anh tiếp tục nói: “Anh mang đồ này về cho em này, nếu em… Nếu em vui thì phải khen anh cho tốt đó.”
“Đường Đường?”
Mạc Hoài mở cửa phòng cô, không có một bóng người, lại đi đến phòng bếp, phát hiện nguyên liệu nấu ăn bày la liệt. Nghĩ chắc cô lại vừa ra ngoài, Mạc Hoài đành buông đồ vật trêи tay xuống, cởi áo khoác chuẩn bị rửa sạch đồ ăn.
Cái lạnh dần dần bao phủ ngày một nhiều, như cả người bị ngâm ở đêm tháng mười, sự lạnh lẽo như chui thẳng vào cốt tủy.
“Tỉnh rồi.” Giọng nói trầm mang ngữ khí khẳng định.
Lông mi đen dài hơi rung, Ninh Mật Đường thong thả mở to đôi mắt, cô mờ mịt nhìn nữ sinh cao gầy trước mặt, “Rốt cuộc cô là ai?” Cô cựa quậy mới giật mình phát hiện, nửa người trêи bị buộc chặt trêи một thân cây, mà nửa người bên dưới lại bị ngâm trong nước đá, nhiệt độ lạnh không ngừng đánh úp, hóa ra vừa rồi không phải là ảo giác, cô thật sự bị thả ở nơi lạnh lẽo.
“Muốn biết tôi là ai hả?” Đối phương đi quanh hồ, từ trêи cao nhìn xuống mặt Ninh Mật Đường, “Chẹp chẹp, khuôn mặt quả là xinh đẹp, trách không được Tống Cảnh Thần nhớ mãi không quên.”
Nghe được cái tên quen thuộc này, Ninh Mật Đường ngạc nhiên vô cùng.
Cô bị nước hồ làm khuôn mặt tái nhợt đông cứng không có sắc máu, cánh môi lúc này trở nên khô nhợt, tựa như cánh hoa mất nước, vậy mà không tổn hại gì đến sắc đẹp cả.
“Rốt cuộc thì cô là ai?”
Thời tiết quá lạnh khiến giọng nói cô run rẩy, răng cũng run cầm cập.
Nữ sinh cao gầy ngồi xổm bên cạnh cô, bàn tay hướng về phía cô, nắm lấy cái cằm nhỏ xinh, ánh mắt tràn ngập thưởng thức sắc đẹp kinh diễm, “Bảo bối, em thật khiến tôi rung động.”
Cô ta nhìn từ trêи xuống dưới một lượt, cảm nhận được đầu ngón tay di chuyển trêи làn da trơn bóng của cô, cô ta vừa lòng vuốt ve, “So với bốn người con gái trước thì em là người ưu tú hoàn mỹ nhất.” Cô ta mê đắm nhìn Ninh Mật Đường thay đổi sắc mặt, “Vốn tôi cũng rối rắm không biết có nên bắt em tới hay không, nhưng không có cách nào cả, em quá hấp dẫn…”
Trêи gương mặt bị đông cứng như có cả hàng ngàn con rắn độc ɭϊếʍ láp đến ghê tởm, cảm xúc này khiến Ninh Mật Đường giãy giụa, cô chất vấn: “Cô bắt tôi đến đây với mục đích gì?”
“Ưm!”
Nữ sinh cao gầy đặt ngón trỏ chặn lại đôi môi đang mấp máy của Ninh Mật Đường, ngăn lại lời cô muốn nói, “Bảo bối, em ngoan chút đi, tôi không muốn động chân động tay với em đâu, da thịt tuyệt như vậy nếu bị hỏng thì quá đáng tiếc nhỉ.”
Ninh Mật Đường bình tĩnh lại, ý thức được việc mình giãy giụa cũng không giải quyết được gì, cô lạnh lẽo nhìn chăm chú vào nữ sinh trước mặt này, chỉ có thể yên lại xem cô ta bày trò gì.
Trong mắt nữ sinh cao gầy hiện lên ánh kinh dị, không ngờ đối phương lại bình tĩnh nhanh thế, quả nhiên có kế, lý trí hơn mấy người kia nhiều.
“Bảo bối, em muốn biết thì tôi sẽ từ từ cho em biết.” Cô ta buông ngón tay nhéo mặt Ninh Mật Đường, chạm vào đầu tóc của chính mình. Dưới cái nhìn khϊế͙p͙ sợ của Ninh Mật Đường, anh ta cười đến sung sướиɠ, “Giờ biết tôi là ai rồi đúng chứ.”
Dáng người thẳng tắp cao lớn của Mạc Hoài vẫn đứng trước cửa, chờ Ninh Mật Đường về.
Anh lấy di động ra xem giờ, gần 8 giờ tối rồi, cô còn chưa về nữa. Nhẫn nại của anh không còn, anh gọi điện cho cô.
“Thuê bao quý khách gọi hiện không liên lạc được…”
Giọng nói truyền tới từ đầu kia khiến lông mày Mạc Hoài nhíu chặt, tự nhiên lại tắt máy?
Anh gọi thêm lần nữa.
Lần nào cũng nghe được giọng nói kia cả.
Dưới đáy lòng bỗng có một cảm giác xa lạ mãnh liệt, đôi mắt đen như mực của Mạc Hoài híp lại, kiềm chế ɖu͙ƈ vọng muốn đi tìm cô, nghĩ chắc cô có việc đột xuất thì sao, di động lại không gọi được, nhỡ đâu lát cô về tìm anh lại không thấy thì phải làm thế nào, vậy nên anh quyết định chờ thêm một chút.
Thời gian chờ đợi lâu hơn anh nghĩ nhiều, đồng hồ trêи tường trôi qua từng giây từng phút, mặt mày Mạc Hoài càng lộ rõ vẻ lo lắng buồn rầu, gương mặt cứng lại, rõ ràng là lạnh lẽo.
Trong phòng u ám âm trầm phát ra tiếng thủy tinh.
Đôi mắt đen nhánh của Ninh Mật Đường bị miếng vải che khuất, “Giang sư huynh?”
Giang Hiền Tài gỡ tóc giả xuống, lộ rõ gương mặt được trang điểm thanh tú, “Là anh.”
Anh ta đứng lên, giọng nói không đè xuống như ban nãy nữa, “Mật Đường sư muội, em đừng sợ, chỉ cần em ngoan ngoãn không giãy giụa, sư huynh sẽ không làm em bị thương.”
“Vì sao anh muốn bắt tôi?” Ninh Mật Đường kϊƈɦ động giãy giụa một chút là vết thắt do bị buộc đã hiện ra vệt đỏ.
Môi của Giang Hiền Tài đỏ như lửa, gương mắt trắng nõn ngập tràn dịu dàng, “Vừa nãy anh nói rồi, báo bối à, em quá hoàn mỹ, chính là kiệt tác của trời cao, anh cảm thấy nếu không nếm thử hương vị của em thì phí của trời lắm.” Nói xong, anh ta chậm rãi đi tới một góc, nơi đó có một chiếc bàn dài màu đen.
Anh ta cầm trong tay một cái chai trong suốt, Giang Hiền Tài say mê nhìn chất lỏng bên trong lòng chai, quơ quơ lên, giọng nói thâm trầm có chút hưng phấn trong đó, “Đợi chút nữa anh sẽ cho em thử thứ tốt này.”
Cả người bị cái lạnh lẽo vây lấy, sắc mặt Ninh Mật Đường càng ngày càng tái nhợt, cô cảm giác cơ thể tê tái lắm rồi.
Giang Hiền Tài cầm một bình nhỏ đi về phía cô, tim cô đập mạnh hơn, ánh mắt đen nhánh của Ninh Mật Đường âm trầm, cô cảm nhận được nguy hiểm mãnh liệt đang tới.
Giật Giật cổ tay bị trói, dây thừng thô ráp buộc chặt cọ vào đau muốn chết, làn da non mịn bị cọ đến đỏ bừng.
“Đừng giãy nữa, kể cả có cởi được dây thừng thì em cũng không ra khỏi đây được đâu, đây là chỗ anh ở, không ai tới cứu em nổi đâu.” Môi đỏ như máu của Giang Hiền Tài chứa ý cười biến thái, anh ta hưởng thụ cái cảm giác giãy giụa trong vô vọng của cô gái này vô cùng.
Ánh sáng trong phòng lập lòe không rõ, thấy đối phương đi từng bước đến gần mình, cái trán trơn bóng của Ninh Mật Đường đổ đầy mồ hôi lạnh, cô cắn môi, nỗ lực kiềm chế hoảng loạn, “Có thể thả tôi ra không?”