Tống Tri Niên gọi y tá tới kiểm tra cơ thể cho tôi, sợ tôi kích động nên hắn đứng không xa không gần.
Vẫn dịu dàng như ngày nào.
Đôi khi tôi nhìn hắn, tựa hồ quên mất chúng tôi đã cách xa ba năm.
Ba năm, thân thể tôi bị hủy hoại, cần từ từ để hồi phục.
Không thể đi được, cũng không có nơi nào để rời đi.
Tôi giống Tống Tri Niên, cha mẹ đều đã ly hôn. Mẹ tôi có gia đình mới, cha tôi cũng chán ghét tôi vì tôi lớn lên giống vợ cũ của ông ấy.
Trước kia, tôi còn có hắn, bây giờ...
Sau một tuần trời mưa dầm dề, rốt cục trời cũng hửng nắng.
Tôi chậm rãi đi xuống lầu, thấy cửa ra vào treo một chùm chuông gió làm bằng vỏ sò.
Tống Tri Niên thích yên tĩnh, sẽ không treo chuông gió.
Quả nhiên, y tá giải thích: "Cái đó do cô Bạch treo lên đấy."
Ánh mắt tùy ý quét khắp phòng, tấm thảm chỗ bàn trà đổi thành màu xanh da trời. Cây hoa cát tường trên bệ cửa sổ được thay thế bằng hoa hồng xanh lam, ngay cả đôi dép lê nữ cũng đã đổi thành đôi dép con thỏ đáng yêu.
Tống Tri Niên từng nói, đây là nhà của chúng tôi. Toàn bộ đồ dùng đều là chúng tôi cẩn thận chọn lựa trong siêu thị. Từ chiếc thìa nhỏ, đến cái giường lớn, chưa từng để cho người khác đụng tay vào.
Hôm nay, lại có thêm những vật dụng khác.
Tôi mỉm cười, ánh mắt dần mờ đi.
Cửa phòng bếp hé mở, hai người giúp việc đang nói chuyện.
"Cô Thẩm Dữu trở về rồi, cô nói coi ông chủ còn cưới cô Bạch không?"
"Chắc là không đâu! Lúc trẻ hai người đã bên nhau..."
"Tôi lại không nghĩ vậy. Cô Thẩm tính tình quá âm trầm, ông chủ cũng lạnh lùng. Cô Bạch thì lại rất ấm áp, trông thích hợp hơn. Hơn nữa tôi nghe nói, cô Thẩm không thể mang thai được nữa."
"Ông chủ cũng cần người thừa kế mà? Cô xem, vườn cây cát tường được đổi thành hoa hướng dương rồi, một ngày nào đó, tất cả sẽ được thay đổi hết."
"Giống như cô Bạch sẽ từng chút một chiếm được trái tim của ông chủ."
Tay tôi run rẩy không khống chế được, hóa ra, trong đời hắn đã có thêm một người khác rồi.
"Dữu tử!" Tống Tri Niên che tai tôi lại, không cho tôi nghe tiếp. Hắn sa thải hai người giúp việc tại chỗ, hết lần này tới lần khác nói với tôi, không phải đâu, hắn chỉ yêu một mình tôi.
Mọi đồ vật của cô Bạch đều được ném ra ngoài.
Kể cả những... vườn hoa hướng dương kia.
Tôi nhìn chằm chằm vào khu vườn, nhớ lại khoảng thời gian chúng tôi ở bên nhau. Tôi hiểu rất rõ, Tống Tri Niên của tôi thay đổi rồi.
Nhưng tôi đâu thể đổ hết tội lỗi hắn.
Tôi mỉm cười, nói: "Tri Niên, anh không cần khẩn trương đâu. Ngày đó quay về, là do em kích động quá. Em hiểu anh mà, em cũng muốn anh được hạnh phúc. Chúng ta... chúng ta... chia tay thôi!"
Khuôn mặt người đàn ông đang tươi cười bỗng nhiên u ám, hắn nắm cổ tay tôi: "Nuốt lại lời vừa nói đi, anh không cho phép chũng ta tách ra. Không có khả năng đó đâu."
Tôi khóc không ngừng, cố chấp lắc đầu.
Chúng tôi giằng xé nhau, cũng không cách nào vượt qua được khoảng cách đó.
5.
Sợ tâm trạng không tốt sẽ ảnh hưởng đến việc phục hồi sức khỏe, Tống Tri Niên đặc biệt nhờ mẹ tôi đến chăm sóc tôi.
Tôi cũng từng chút ổn định hơn.
Bắt đầu dự tính chuyển ra ngoài.
Mẹ tôi không hiểu: "Tại sao con lại tùy hứng như vậy? Bỏ qua Tống Tri Niên, con có thể gặp được người nào tốt hơn chắc?"
"Đúng là lúc con không ở đây, Tống Tri Niên đi tìm người khác. Nhưng không phải do cậu ấy nghĩ con đã c.h.e.t rồi sao? Vợ c.h.e.t rồi, làm gì có đàn ông nào không tìm người khác?"
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, trông
thấy bóng dáng của Bạch tiểu thư.
"Vậy nên, con mới thành toàn cho họ đó."
"Con thật sự quá bướng bỉnh..."
Lời chưa dứt, một bóng trắng lao ra, cắn Bạch Hoan một cái.
Mẹ tôi bị dọa sợ, vội bảo tôi gọi Cầu Cầu về.
Tôi chậm vài giây, bà ấy trở nên bất mãn: "Thẩm Dữu! Sao cô tùy hứng như vậy! Thế giới này cũng không xoay quanh một mình cô! Cô có biết bản thân mình bây giờ trông như thế nào không? Y hệt một nữ phụ xấu xa ngăn cản nam nữ chính ở bên nhau!"
"Tôi nghe nói cô một mực không thèm cho Tống Tri Niên mặt mũi, cô thậm chí còn không thèm nghĩ đến điều đó, cô xứng sao? Cô bây giờ không thể sinh con, cơ thể cũng chẳng còn trong sạch. Cô chỉ mang lại cho cậu ấy tuyệt vọng, chỉ có Bạch Hoan mới đem lại hạnh phúc cho cậu ấy..."
Tôi giống như con rối cứng ngắc quay đầu, hóa ra mẹ tôi lại nghĩ tôi như vậy.
Cầu Cầu xông tới, cắn vào bắp chân mẹ tôi.
"Á, súc sinh! Thẩm Dữu, cô với nó thật giống nhau, đều là cái thứ bạch nhãn lang. Bạch Hoan giúp cô chiếu cố Tống Tri Niên lâu như vậy, tại sao cô lại..."
"Không bằng cô c.h.e.t đi cho rồi..."
Một loại những lời tổn thương đánh vào trái tim tôi, tôi cho rằng bản thân sẽ cảm thấy khổ sở, nhưng không có. Tôi chết lặng, thậm chí là thấy có chút nực cười.
Người phụ nữ trước mặt tôi, mái tóc đã điểm thêm nhiều sợi bạc, nếp nhăn khóe mắt hiện rõ, khiến bà ấy nhìn có phần hiền lành. Có lẽ vì những ảo tưởng đó, làm tôi quên mất rằng, bà chưa bao giờ yêu tôi.
Phải, tôi là khối thịt rơi từ bụng bà ấy.
Nhưng tôi cũng chính là hòn đá cản trở cuộc sống hạnh phúc của bà.
Mỗi lần tôi đến xin tiền trợ cấp, bà bảo tôi tránh chỗ xa xa kẻo người nhà bà ấy nhìn thấy sẽ không thoải mái.
Bà cho tôi tiền nhưng lại bới móc tôi, ngoài miệng kể khổ bà cũng rất gian nan, muốn tôi phải mang ơn bà. Sau này, bà tái hôn, cũng không còn nghĩa vụ cấp dưỡng cho tôi nữa.
Tôi cảm thấy rất buồn cười nhưng cũng không cãi lại.
Mãi đến khi tôi được nhận vào một trường đại học trọng điểm với thành tích xuất sắc, bà ấy mới đối xử với tôi tốt hơn một chút.
Nhưng thời điểm tôi cần bà ấy đã qua rồi, nên tôi cũng không thân cận với bà ấy, tình cảm mẹ con rơi vào bế tắc. Chỉ có một vài thời điểm còn lưu lại chút ấm áp.
Tôi còn cho rằng, bà ít nhiều vẫn là nghĩ đến tôi.
Hiện tại xem ra, là tôi tự mình suy nghĩ nhiều.
Tôi bật cười thành tiếng, cả căn phòng trở nên kì lạ.