Thiên Qúy vẻ mặt thỏa mãn ăn xong bữa sáng vô cùng thịnh soạn này, lười biếng nằm trên giường bệnh nhìn trộm Dao Dao đang đứng ở một bên gọi điện thoại cho khách sạn.
Sáu bảy phút sau, hai nhân viên phục vụ nhà hàng vừa tới tới thu dọn khay đựng đồ ăn ra ngoài.
Lúc này Dao Dao đột nhiên đi tới trước mặt Thiên Qúy , từ trên cao nhìn xuống, đôi mắt đẹp gắt gao nhìn chăm chú vào bạn học Thiên Qúy vẻ mặt thích ý.
"Vì sao cố ý để cho mình sinh bệnh."
Bạn học Thiên Qúy lúc này đang nghĩ về buổi tối là cậu ngủ bên trái Dao Dao ngủ bên phải? Hay là anh ngủ bên phải Dao Dao ngủ bên trái?
Hoặc...
Anh ta ngủ trên?
Sau đó đột nhiên bị thanh âm của Dao Dao cắt đứt suy nghĩ, có chút kinh ngạc ngẩng đầu, Thiên Qúy nhìn về phía Dao Dao đang đứng trước mặt anh.
Vẻ mặt nghi hoặc nói: "Xin lỗi giáo sư , vừa rồi tôi đang suy nghĩ sự tình, cô có thể nói lại lần nữa không? ”
"Vì sao cố ý để cho mình sinh bệnh." Dao Dao lạnh lùng lặp lại một lần.
"Không có, giáo sư, tôi chỉ buổi tối ngủ lạnh, tôi cũng không ngốc, đem mình làm bệnh làm gì." Thiên Qúy vẻ mặt chân thành nói dối.
Không bị bệnh thì làm sao bây giờ, anh cũng muốn giả bệnh a, nhưng thực lực không cho phép a.
"Nói thật."
"Tôi nói chính là nói thật, giáo sư, tôi nào có lá gan nào dám lừa gạt cô." Không có lá gan lừa gạt mà lừa người cũng không biết.
Dao Dao không nói gì, đôi mắt đẹp lẳng lặng nhìn anh...
Thiên Qúy : "..."
"Cái kia...!Được rồi, tôi nói thật, cô không phải không cho ta đi xem mắt sao, cho nên ta liền..."
"Không được phép có lần sau."
"Giáo sư , cô ? Cô lo lắng cho tôi à? Thiên Qúy to gan hỏi một câu.
Dao Dao không trả lời, trực tiếp xoay người rời khỏi phòng bệnh.
Trên mặt Thiên Qúy trong nháy mắt nở nụ cười, hung hăng vung một quyền, sau đó liền vui vẻ kéo kim tiêm trên lưng tay xuống.
Cúi đầu nhìn mu bàn tay đẫm máu, Thiên Qúy tiếp tục cười ngây ngô.
Không đau, lão tử chính là không đau, ngươi có thể lấy ta làm sao.
Ba giờ chiều, Thiên Qúy và Dao Dao ngồi trên xe taxi trở về phượng hoàng thôn.
Thiên Qúy là mình kiên trì muốn xuất viện, cậu cảm giác ở lại bệnh viện thêm một chút nữa, cậu sẽ bị mùi nước khử trùng đầu độc chết.
Bất quá tuy rằng đã hạ sốt, cũng không phải khó chịu như vậy, nhưng anh vẫn làm bộ bệnh tật, tùy ý đại giáo sư ôm eo anh, đỡ anh.
Có tiện nghi không chiếm...
Thiên Qúy tựa vào thân thể mềm mại mềm mại của Dao Dao, ngửi thấy mùi hương mê người trên người Dao Dao.
Nhiều năm như vậy hắn vẫn là lần đầu tiên cảm thấy sinh bệnh là chuyện tốt đẹp như vậy, hắn cảm thấy sau này có thể thỉnh thoảng lại bệnh một chút.
Vâng, dự án này có thể được giữ lại.
Hàng ghế sau taxi, Thiên Qúy và Dao Dao lần lượt ngồi ở hai đầu ghế, ở giữa trống rỗng tịch mịch.
Mười mấy phút sau, có thể là bởi vì tối hôm qua không có nghỉ ngơi tốt, mà hôm nay lại lăn qua lăn lại hơn nửa ngày, cho nên Dao Dao tựa vào cửa sổ xe ngủ thiếp đi.
Lúc này bạn học Thiên Qúy nhiệt tình vừa nhìn thấy chuyện này làm sao được, làm sao có thể để cho giáo sưc kính yêu nhất của cậu dựa vào cửa sổ xe cứng rắn ngủ được.
Thiên Qúy nhẹ nhàng gọi hai tiếng giáo sư , sau khi xác định Dao Dao thật sự ngủ thiếp đi.
Nghĩa bất dung từ ngồi xuống bên cạnh Dao Dao, nhẹ nhàng nhấc đầu Dao Dao lên, đặt ở trên vai mình.
Đại ca taxi xuyên qua gương chiếu hậu nhìn cảnh tượng ấm áp này, không khỏi cảm thán tình cảm của đôi tình nhân này thật tốt, đều đánh nhau còn quan tâm lẫn nhau.
Về phần vì sao tài xế đại ca cho rằng hai người đánh nhau, đó không phải là người ta vừa mới từ bệnh viện đi ra sao.
Khẳng định là nhà trai bởi vì chuyện gì mà bị nhà gái đánh vào bệnh viện, cậu xem vừa rồi không phải còn chiến tranh lạnh sao, sau khi lên xe một người ngồi một đầu ngay cả một câu cũng không nói.
Về phần nói quan tâm lẫn nhau, đó không phải là lúc mới bắt đầu nhà gái còn đỡ nhà trai lên xe sao, mà hiện tại nhà trai cũng không tính hiềm khích trước kia đem bả vai gối cho nhà gái.
Không thể không nói cái lỗ não này của tài xế đại ca này thật sự cường đại, không đi viết tiểu thuyết đều lãng phí tài hoa này.
Tài xế đại ca chậm rãi thu hồi tầm mắt, suy nghĩ bắt đầu bay...
Bỗng nhiên nhớ tới hài nhi nhà mình hai trăm cân mẹ nó, nếu như đánh nhau, hình ảnh kia...
Đánh cái gì đánh nhau, đánh nhau phạm pháp không biết sao?
Một người đàn ông tốt là giống như anh ta! Nói gì cũng đúng với vợ! Vợ anh ta nói gì? Rắm cũng không thể xả một cái!
Thiên Qúy nghiêng đầu nhìn Dao Dao đang ngủ say trên vai mình...
Lông mi thật dài, sống mũi thanh tú, cái miệng nhỏ nhắn hồng