Sau bữa trưa, nhà vệ sinh nam.
- Lão Tam ngươi ở bên trong làm cái gì, sao còn không đi ra, sao buổi trưa không ăn no thêm bữa cơm chứ! Lục Chi Ngang lớn tiếng hô với Lý Minh Hiên trong ngăn cách.
"Tới đây." Lý Minh Hiên đẩy cửa ngăn ra, vẻ mặt tái nhợt đi ra.
Hàn Phong: "này, tam ca, sao ngươi hình như chuyển sang màu trắng nhợt vậy? ”
Lý Minh Hiên: "Nào có, lão Tứ ngươi hoa mắt rồi đấy , Tam ca ta vốn đã trắng như vậy.
”
Thiên Qúy: "Nó quả thật là chuyển sang màu trắng." ”
Lục Chi Ngang: " có phải là lén làm cái gì ở bên trong không? ”
Lý Minh Hiên: "Không có, làm sao có thể, một người đàn ông như tôi có thể làm cái gì, các ngươi nhìn lầm rồi.
”
Lục Chi Ngang: "Không nói thật đúng không, các huynh đệ lục soát cho ta! ”
Một trận lục soát từ trước ra sau sau ra trước...
Lục Chi Ngang vừa bôi kem chống nắng lên mặt vừa hung hăng mắng: "Ngươi là một con chó đen, lại dám ăn một mình, xem đêm nay mấy anh trở về xử lý ngươi như thế nào, nào, lão nhị, ngươi cũng bôi một chút.
”
Thiên Qúy nhận lấy kem chống nắng: "Chậc chậc, kem chống nắng của Chanel, không rẻ chút nào? ”
"Ngươi bớp nhẹ tý, quá lãng phí." Lý Minh Hiên nhìn Thiên Qúy càn rỡ tiêu xài hoang phí, cảm giác đau lòng không cách nào thở được.
"Nhị ca kia ngươi nhanh lên một chút, ta cũng bôi một chút." Hàn Phong ở một bên vẻ mặt chờ mong.
Lý Minh Hiên: "Cậu đen rồi cần dì phải bôi thêm kem chóng nắng nữa chứ.
”
Hàn Phong: "Chính là đen nên mới càng phải bôi đó, Tam ca có phải xem thường tôi không! ”
Lý Minh Hiên: "..."
Nói hay có đạo lý.
Cầm trên tay nhìn kem chống nắng, lại không nói nổi thành lời .
............
Sau bữa tối, toàn bộ sinh viên năm nhất của học viện quản lý ngồi trên sân chơi và bắt đầu cuộc thi kéo co.
một hát bài đoàn kết chính là lực lượng, ta một bài lục hoa trong quân đội, cùng một bài làm cho chúng ta tiến lên, lão tử trở tay chính là tình yêu của một tiêm phu.
Cảnh tượng cực kỳ ấm áp, bầu không khí dâng cao chưa từng có.
"Lão tam vì sao cái miệng to kia không lên tiếng, táo bón a." Lục Chi Ngang hỏi Lý Minh Hiên đang ngồi bên cạnh anh.
"Ta bị hát hát không hay." Sắc mặt Lý Minh Hiên trong nháy mắt tối sầm lại.
"Ồ...!Như vậy.
"Lục Chi Ngang kéo dài một tiếng, một giây sau không chút do dự giơ tay lên, lớn tiếng hô: "Huấn luyện viên, tôi báo cáo, vừa rồi hát Lý Minh Hiên một câu cũng không hát, cậu ta kéo chân lớp chúng ta.
”
"Đúng, ta làm chứng." Thiên Qúy lặng lẽ giơ tay lên.
"Tôi...!Tôi cũng làm chứng.
" Hàn Tiểu Phong yếu ớt nói, giơ tay cao hơn bất cứ ai.
"Lý Minh Hiên bước lên , đi lên phía trước hát lại bài hát một lần nữa."
Lý Minh Hiên: "..."
À, thật không vui .
Lý Minh Hiên vẻ mặt vô vọng tiến tới phía trước đội ngũ, nhìn đám quần chúng ăn dưa trước mặt, khó khăn nuốt một ngụm nước miếng: "Vậy...!Huấn luyện viên , tôi hát không hay, có thể không hát không.
”
"Không được, hát không dễ nghe là có thể không hát sao, tôi muốn nghe một chút rốt cuộc có bao nhiêu khó nghe, nếu không cậu liền chạy vòng sân cho tôi, mười vòng."
Lý Minh Hiên nhìn sân thể dục mà sợ hãi , nhắm mắt lại, vẻ mặt coi như chết .
Cất giọng hát to : "Đoàn kết chính là lực lượng, đoàn kết chính là lực lượng, lực lượng này sắt, lực lượng này là thép..."
"Dừng lại, được rồi, đừng hát nữa, cậu trở về đi." Huấn luyện viên vẻ mặt xúi giục nhìn Lý Minh Hiên trước mặt.
Ông cũng đã dẫn binh rất nhiều tân binh trong quân đội của mình, và ông đã dân một số sinh viên mới ở trường .
Nhưng hắn cho tới bây giờ chưa từng nghe qua giọng nói tươi mát thoát tục như vậy, vừa cất giọng thiếu chút nữa tiễn hắn đi.
"Cám ơn huấn luyện viên." Lý Minh Hiên giống như ăn Hoàng Liên, vẻ mặt khổ sở đi về.
Thiên Qúy: "Ôi, học hữu của chúng ta đã trở về.
”
Lục Chi Ngang: "Ca thần, anh có thể ký tên cho tôi không? ”
Hàn Phong: "Tôi muốn chụp ảnh chung.
”
Lý Minh Hiên: "..."
Hận không thể, trảm ba!
............
Sau khi kết thúc ngày huấn luyện quân sự cuối cùng, Lục Chi Ngang nằm ngửa nhìn lên giường ký túc xá, hai mắt vô thần nhìn chằm chằm vào tấm giường trên giường, cảm giác thân thể bị vét sạch.
"Ai, quân huấn này cuối cùng cũng xong việc, nửa tháng này cảm giác như trãi qua một năm vậy, làm lão tử mệt mỏi, lão tử cảm giác mình hình như đều gầy đi một vòng."
"Lão đại, gầy đi." Lý Minh Hiên trêu chọc.
"Ngươi là một cũng đừng ép lão tử, lão tử có ghi lại giog hát của người hát , có tin hay không lão tử liền lên đài phát thanh cho ngươi nổi tiếng , cam đoan ngươi một phát nổi tiếng, từng phút từng phút lên hot search."
"Anh, em sai rồi, em xin lỗi anh." Quân tử báo thù, mười năm không muộn, Lý Minh Hiên ở trong lòng an ủi mình.
"Lần này ta tha cho ngươi một lần, tên khốn này, các huynh đệ, trải qua mấy ngày nay ta quan sát sâu sắc, âm thầm đi thăm.
Ta phát hiện chất lượng em gái lần này của chúng ta thật là rất cao, đợi vài ngày nữa ta sẽ liệt kê cho các huynh đệ một bảng xếp hạng hoa khôi tân sinh Thượng Bắc, đến lúc đó mấy huynh đệ chúng ta chia một điểm, tranh thủ một lưới bắt hết.
"Lục Chi Ngang tiếp tục mơ mộng.
Thiên Qúy: "Sếp bệnh tình của anh lại nặng thêm? Tại sao thuốc lại ngừng lại? ”
Lý Minh Hiên: "Lão đại, nếu anh không có tiền mua thuốc, anh em có thể tài trợ cho 5 xu.
”
Hàn Phong: "Sếp, tôi...!Ta cũng góp 5 xu.
”
Lục Chi Ngang: "Ôi, vậy hai đứa này gom góp một chút không phải là một khối sao? Khi nào đến với nhau, công việc bảo mật được thực hiện tốt.
”
Lý Minh Hiên: "Tôi chỉ yêu giai giai của tôi.
”
Lục Chi Ngang: "Ô ô ô, nhìn cái