Nói xong chữ cuối cùng, Lý Na im bặt, không dám nói tiếp.
Lữ Anh Kỳ ngồi cạnh cô nói ra lời cô không muốn nói, "Thông thôn Tháp Phụ coi chúng ta là tế phẩm?"
Giang Vấn Nguyên không trả lời nghi vấn của Lữ Anh Kỳ, hỏi ngược lại: "Cậu căn cứ vào chuyện gì."
Lữ Anh Kỳ ẩn trong bóng tối nhưng vẫn có cảm giác tầm mắt ba người đang dừng trên người y, y hơi rụt rè phân tích, "Người chơi có tổng cộng 19 người, tính cả giáo sư và trợ giảng, ba du khách nữa là 24 người, vừa khít số phòng ở tiểu lâu. Thời hạn trò chơi là 12 ngày, lễ tế Thần Thụ lại nằm ngày chót đó. Rất khớp."
Đối với lời Lữ Anh Kỳ nói Lý Na không khỏi tán đồng, cô bổ sung: "Thôn thôn Tháp Phụ có quái vật nguy hiểm như vậy nhưng thôn dân lại giấu chúng ta. Bố trí phòng ốc, không có màn cửa, đèn ánh sáng mạnh, phòng hai người lại đặt ba chén trà và ba ghế dựa, ngụ ý xem chúng ta như điểm tâm chiêu đãi con quái kia!
"Anh Trần, em nói đúng không?" Lý Na càng nói càng phẫn nộ, cô nhìn Giang Vấn Nguyên đang phát quang.
Giang Vấn Nguyên hình như đang thất thần, không trả lời cô, Lý Na nóng lòng muốn được công nhận, không nhịn được tăng thêm âm lượng, "Anh Trần!"
Giang Vấn Nguyên lấy đèn của trợ giảng ra, đốt lên đặt trên bàn tròn, nhìn vào quầng sáng lam nhạt, "Nếu cô muốn biết cái nhìn của tôi với tế phầm, tôi chỉ có thể nói, tôi cũng không xác định."
Lý Na cực kỳ khó hiểu, "Chẳng lẽ số chứng cứ đó còn chưa đủ sao, tại sao còn không xác định."
"Vì có quá nhiều điểm khả nghi."gvn nhìn chăm chú đèn lồng, "Nếu cô có thể giải thích hết lượng nghi vấn đó, tôi sẽ tiếp thu giả thuyết tế phẩm của cô."
Giang Vấn Nguyên chậm rãi phân tích:
"Cô cho rằng quái vật là căn cứ giả thuyết quan trọng duy trì tế phẩm, nhưng tôi cảm thấy điểm đáng ngờ lớn nhất lại nằm trên người nó.
Người dân thôn Tháp Phụ khi ra ngoài nhất định phải choàng lụa đen, bắt chước theo hình mẫu quái vật, bọn họ cũng am hiểu sâu sắc cách tránh nó, trong thôn chừa ra rất nhiều khu vực tối có thể ẩn nấp. Đủ loại dấu vết có thể xác minn quái vật bóng đen là một bộ phận trong sinh hoạt thường ngày của thôn Tháp Phụ, nó không chịu khống chế của người trong thôn, thường xuyên ghé vào đây, có tính công kích rất mạnh với con người. Thân phận giả lập của chúng ta là học sinh nghiên cứu phong tục tập quán, nhất định sẽ thường xuyên tới lui trong thôn, có rất nhiều cơ hội chạm mặt nó. Nếu chúng ta là tế phẩm của nó thì người trong thôn có thể để mặc chúng ta tự do hành động như bây giờ sao, không phải là quá thiếu cẩn thận à?"
Lý Na nghẹn lời, nhưng cô vẫn kiên trì với ý nghĩ của mình, thử chắp vá phản bác, "Hình dạng quái vật khá giống với thôn dân, chúng ta lại không biết nhược điểm của nó, lão làng như anh Trần trong vòng chơi này khá ít, đa số nếu gặp nó là chết chắc rồi. Vậy nên người trong thôn không cần lo lắng chúng ta có phát hiện ra quái vật không! Sai lầm duy nhất của họ là không tính hai người Tưởng Chiến và Giang Vấn Nguyên các anh vào."
Giang Vấn Nguyên lắc đầu, "Cách nói này quá miễn cưỡng. Lùi một vạn bước, giả dụ cách nói của cô được thành lập, người dân thôn Tháp Phụ không sợ chúng ta phát hiện quái vật bóng đen. Nhưng trước mắt tôi và Tưởng Chiến đã phát hiện, còn biết cách tránh nó, hành vi của thôn dân lại không giải thích được. Bọn họ chỉ bịt tai trộm chuông làm như không có quái vật, không sử dụng bất kỳ thủ đoạn gì lên người hai chúng tôi. Một khi họ thả ra chắc chắn chúng ta sẽ tìm cách rời đi, đến lúc toàn bộ tế phẩm chạy hết không phải thôn dân sẽ lãnh đủ sao? Cô cảm thấy nếu họ xem chúng ta là tế phẩm sẽ dễ dàng cho chúng ta tự do như vậy?"
"Chuyện này..." Lý Na mở miệng vài lần rồi lại trầm mặt không nói, cô xoa tóc mình thành cái ổ gà, "Bất quá thì thôi đi!"
Lý Na tuyên bố từ bỏ, Lữ Anh Kỳ vỗ vai an ủi cô, hai người như đang bồi dưỡng tình hữu nghị, Lữ Anh Kỳ tiếp tục biện luận giúp Lý Na, "Có thể người dân thôn Tháp Phụ cũng không lo chuyện chúng ta sẽ chạy trốn. Dân trong thôn đều ăn cành khô lá rụng, một năm chỉ được ăn cành lá tươi hai lần, họ hào phóng cho chúng ta mỗi ngày hai bữa, cành lá tươi đó có khả năng không chỉ là bữa tối cuối cùng một hôm nào đó của chúng ta, mà còn có thể là căn cứ để quái vật tìm chúng ta qua hơi thở."
Giang Vấn Nguyên mím môi, ai rồi cũng có một đoạn tình cảm hữu nghị, cậu nhìn Tưởng Chiến.
Tưởng Chiến kéo khóe môi, "Lữ Anh Kỳ, động não chút nữa. Nếu quái vật bóng đen có khả năng tìm con mồi qua hơi thở, cậu nghĩ chúng ta giờ này còn ngồi đây thảo luận chuyện tế phẩm được à? Hơn nữa lúc cậu và Lý Linh Linh chia cành lá cho bọn nhot, nếu chúng thật sự có vấn đề tại sao người lớn trong thôn không ngăn cản, bọn nhỏ cũng ăn rất vui vẻ."
Lữ Anh Kỳ không thể nói gì hơn, y yên lặng đối diện Lý Na một lát, hai người đồng thời nói: "Được rồi, hai người em đầu hàng. Chúng ta không phải tế phẩm."
Giang Vấn Nguyên nhả ra một câu, "Ai nói chúng ta không phải tế phẩm."
Lý Na: "!!!"
Lữ Anh Kỳ: "???"
Đùa tụi em hả?!
"Quan điểm của hai người là 'người thông thôn Tháp Phụ coi chúng ta là tế phẩm cho Thần Thụ', tôi phản đối lại chỗ chủ ngữ 'thôn Tháp Phụ' này." Giang Vấn Nguyên giải thích, "Thực tế bây giờ chúng ta đang nằm ở vị trí tế phẩm. Điểm đáng ngờ của thôn Tháp Phụ rất lớn nhưng đào sâu một chút sẽ phát hiện rất nhiều chỗ mâu thuẫn. Hung thủ đưa chúng ta lên đài tế lễ là ai, manh mối bây giờ quá ít, gần như là không có."
Dưới sự nhắc nhở của Giang Vấn Nguyên, Lý Na nhớ đến hung thủ một vòng chơi kia. Catherine che giấu cực kỳ sâu, nếu không phải do Tả Tri Ngôn và Giang Vấn Nguyên đủ bình tĩnh phán đoán thì chắc chắn cô sẽ coi Lyle là hung thủ. Lý Na lập tức trở nên cảnh giác, cô hỏi Giang Vấn Nguyên: "Vậy tiếp theo chúng ta nên làm gì?"
"Mặc kệ hung thủ là ai cũng không tránh khỏi có liên quan đến Thần Thụ và quái vật bóng đen kia." Giang Vấn Nguyên đếm ngón tay, "Chuyện chúng ta cần làm có khá nhiều. Đi gặp người chơi ném điện thoại trong rừng; bữa cơm tiếp theo nghĩ cách trộm đao của tên nhóc kia; bây giờ chúng ta đã biết cách tránh quái vật, chờ đến ngày mai sẽ đến rừng rậm một chút, đến xem cây Thần kia."
Bây giờ là 11 giờ khuya – thời điểm thôn Tháp Phụ náo nhiệt nhất, đa số người chơi cũng đã về phòng. Trên hành lang tiểu lâu không có ánh đèn, dù Giang Vấn Nguyên đã tắt đèn lồng trên tay đi nhưng ánh đèn hắt ra từ trong phòng cũng đủ để đi trên đường. Lữ Anh Kỳ không tiện hành động, lần đi tìm người chơi ném điện thoại này y không đi cùng, y bị Giang Vấn Nguyên điều đến thôn lôi kéo tình cảm thôn dân mua lụa đen.
Trước đó Giang Vấn Nguyên có nói qua, người chơi ném di động ở cùng một du khách trên lầu hai, phòng thứ ba từ trái sang. Gian phòng này rộng hơn phòng khác, trong phòng cũng không bật đèn.
Lý Na lúng túng theo sau Giang Vấn Nguyên, tuy cô không trực tiếp gặp quái vật nhưng Giang Vấn Nguyên miêu tả con quái đó sinh động như thật vậy, cô rất sợ nó sẽ mò theo ánh sáng tìm tới đây, giọng nói cũng không tự chủ đè thấp xuống, "Trong phòng không bật đèn, có phải anh ta ra ngoài rồi không."
Giang Vấn Nguyên đau đầu xoa bóp giữa mày, "Cô quên lời chúng ta nói rồi sao, lúc trong rừng đột nhiên anh ta trở nên sợ sáng, nếu bên trong sáng đèn tôi mới cảm thấy có phải anh ta ra ngoài rồi không."
Lý Na xấu hổ cười, "Em không cẩn thận quên mất..."
Giang Vấn Nguyên gõ cửa, chỉ một lúc sau bên trong đã truyền đến tiếng bước chân, có người ra mở cửa. Người kia chỉ mở ra một khe nhỏ, sau khi nhìn thoáng qua ba người bên ngoài thì thu tâm nhìn, "Có chuyện gì?"
Người này không phải người chơi họ muốn tìm, là du khách ở cùng phòng anh ta.
Giang Vấn Nguyên không đổi sắc mặt dùng chân chặn cửa, tay cũng giữ cửa, "Chào cậu, chúng tôi tới tìm bạn học mình, chúng tôi có vài chuyện muốn thảo luận với cậu ấy."
Du khách gọi với vào trong, "Này, bạn học cậu tới tìm."
Người chơi kia lẩm bẩm mắng vài câu thô tục, "Bạn học với không bạn học cái gì, không tiếp!"
Giang Vấn Nguyên thừa dịp du khách không chú ý thì huých vai, thẳng tay mở cửa. Cậu và Lý Na đi vào phòng, Tưởng Chiến không đuổi theo mà đứng nguyên ở cửa, giữ cho cửa mở.
Trong phòng không bật đèn, bọn họ dùng ga giường che kín cửa sổ lại, đèn chiếu sáng cũng bị hủy đi. Giang Vấn Nguyên cầm đèn lồng của trợ giảng vào, người chơi kia không kịp phòng bị bị ánh sáng đâm vào mắt thì che mắt kêu thảm thành tiếng.
Tiếng kêu thực sự quá thảm thương, Lý Na tránh sau Giang Vấn Nguyên lắp bắp: "Anh Trần, chúng ta trước tiên có thể tắt đèn..."
Giang Vấn Nguyên không nghe Lý Na, "Nhìn họ kìa."
Lý Na ló đầu ra nhìn, hai người trên đất thống khổ lăn lộn vẫy vùng. Đúng lúc này có vài người chơi thính tai ở tầng hai mở cửa chạy về bên này, trong số đó có cả Dương Cầm và Lưu Vân Vân từng muốn nịnh bợ Giang Vấn Nguyên. Dương Cầm tính tình không tốt, sau khi bị Giang Vấn Nguyên giáo huấn ngày hôm đó thì ghi hận trong lòng, vừa nhìn thấy hai người đang lăn lộn phía trong thì hô to, "Các người đang làm gì, gϊếŧ người hả! Bớ người ta có kẻ gϊếŧ người!"
Dương Cầm muốn làm to chuyện, gân cổ hét to, không ngờ còn có người giọng cao hơn cô ta.
Lý Na hét lớn: "A a a a a a a —— !!!"
Dương Cầm có cảm giác thất bại nặng nề: "..."
Giang Vấn Nguyên ở ngay cạnh Lý Na, lỗ tai trước giờ chưa từng chịu tấn công cường độ cao như vậy. Cậu còn cầm đèn trong tay để đề phòng hai người trên đất, không thể không xin Tưởng Chiến giúp đỡ, "Tưởng Chiến, giúp tôi một chút!"
Tưởng Chiến bước tới che lại hai tai cho Giang Vấn Nguyên.
Giang Vấn Nguyên: "..."
Lý Na dần bình tĩnh lại, hu hu khóc ròng rã: "Anh ta, bọn họ, họ không có bóng..."
Tưởng Chiến buông tay, giải thích cho Giang Vấn Nguyên bằng giọng đương nhiên, "Tôi bệnh sạch sẽ, Lý Na khóc trên mặt toàn