Chuyển ngữ: AnhTuc712.
Giả kỳ thủ đi nước cờ đầu tiên thì nghiêm túc hẳn lên, sống lưng còng xuống vì con gái mất giờ đây thẳng tắp. Ông ta nghiêm chỉnh ngồi đối diện khôi giáp, thái độ như gặp được đối thủ khủng khiếp nhất thế giới này. Giả kỳ thủ đã quên mất sự tồn tại của bốn người Giang Vấn Nguyên, cũng tạm quên đi chuyện con gái mất, một lòng chú tâm vào ván cờ, cùng máy tự động gồm 64 ô đen trắng giao nhau chinh chiến.
Giang Vấn Nguyên chỉ biết quy tắc trò này, không nghiên cứu quá sâu, cậu không đặt sự quá nhiều sự chú ý lên ván cờ mà lần nữa dời mắt đến mặt nạ của khôi giáp. Khuôn mặt nó vẫn đáng sợ như cũ nhưng cảm giác nôn nóng lúc nãy không còn xuất hiện nữa, giống như sự chú ý của khôi giáp kia đã chuyển đến nơi khác rồi.
Trận đấu này không thể kết thúc trong thời gian ngắn, Giang Vấn Nguyên nói với ba người còn lại: "Khu dùng cơm là dạng tự phục vụ, chúng ta đến ăn chùa một lần chắc không tạo ra vấn đề lớn gì."
Đến trước bàn lấy cơm, Giang Vấn Nguyên đưa một cái đĩa không cho Trần Miên, "Chúng ta ăn gì ngon đi?"
Trần Miên cầm đĩa, "Anh vẫn cảm thấy người mình còn mùi khi lục thùng rác, cả người khó chịu, ăn không vào. Anh muốn gói về, sau khi tắm sạch thì ăn. Chờ đến tối lại ăn chung với em."
Giang Vấn Nguyên bình tĩnh nhìn Trần Miên, cậu không nói gì.
Trần Miên bị cậu nhìn đến mất tự nhiên, "Sao vậy?"
"Chúng ta là người chơi của trò chơi Bàn tròn, trong thế giới được bữa nay lo bữa mai này, không ai biết được chúng ta sẽ chết lúc nào, vì sao mà chết. Anh nói tối ăn cùng em, nhưng ai đảm bảo chúng ta có thể sống đến khi đó chứ. Em chỉ muốn trân trọng mỗi lúc ở với anh mà thôi." Tuy nói vậy nhưng Giang Vấn Nguyên cũng không ép buộc hắn, cậu vươn tay, "Nếu anh không muốn ăn thì trả lại cái đĩa cho em."
Trần Miên trả lại đĩa cho cậu, dừng một lát mới nói: "Tiện thể em lấy đồ ăn giúp anh luôn đi, anh đi toilet một chút, sẽ về nhanh thôi."
Khi Giang Vấn Nguyên lấy đồ ăn thì Trần Nhan cũng buông túi bảo quản thực phẩm cầm đĩa lên. Tần Khải Nguyệt đang đi cạnh cô hỏi: "Cô không gói lại hả?"
Trần Nhan cười miễn cưỡng, "Cảm giác bộc phát với lời Giang lão đại nói mà thôi. Ai bảo đảm được tôi sẽ không chết trên đường về phòng chứ, làm ma no vẫn tốt hơn quỷ đói."
Tần Khải Nguyệt nghĩ lại, hình như rất có lý thì phải? Y cũng cất túi bảo quản, lấy một đĩa không, "Trần Nhan, cô chờ tôi một chút."
Lúc lấy cơm, Trần Nhan và Giang Vấn Nguyên mười phần thân thiết kiến nghị với Tần Khải Nguyệt, bất kể có khẩu vị thế nào vẫn nên lấy chút đồ nóng dễ tiêu, lỡ may bị trò chơi ảnh hưởng ăn không vào thì vẫn thu được kha khá nhiệt lượng, duy trì thể lực.
Đến khi Trần Miên trở về từ toilet, ba người kia đã lấy xong đồ ăn chờ hắn, "Mọi người là..."
Giang Vấn Nguyên kín đáo quan sát khuôn mặt hơi tái nhợt, môi thấm ướt, vạt áo dính nước của Trần Miên. Không phải hắn vừa nôn chứ. Giang Vấn Nguyên vỗ vỗ ghế trống bên cạnh nói với Trần Miên: "Họ nói nhìn đồ ăn hôm nay không tồi nên đổi ý, muốn cùng ăn với em."
Bốn người vừa trải qua chuyện nhặt xác kinh khủng, dù thức ăn ngon đến đâu cũng không toàn tâm thưởng thức được, tốc chiến tốc thắng ăn nhanh cho xong. Khi họ trở lại đài chơi cờ lần nữa thì ván cờ của Giả kỳ thủ sắp kết thúc.
Trạng thái đối phó với đối thủ của Giả kỳ thủ không hề nhẹ nhàng, trán ông ta lấm tấm mồ hôi, tay run run đi nước cờ cuối cùng. Khi đặt quân cờ trắng được chạm trổ tinh xảo xuống, quân vua đen đã hoàn toàn bị dồn đến đường cùng. Trên mặt Giả kỳ thủ là nụ cười chiến thắng: "Chiếu tướng! Tôi thắng!"
Khi bàn cờ tự động phát ra tin đầu hàng, Giả kỳ thủ vuốt ve nó như bảo vật quý hiếm, kích động đến mức nói năng lộn xộng, "Tôi có thể cảm giác được thực lực của nó còn cao hơn trước khi được sửa. Chỉ cần kiên trì thi đấu với nó mỗi ngày, thực lực của tôi sẽ tốt lên. Ba tôi cả đời không thể trèo đến đỉnh, có lẽ tương lai, ngày nào đó tôi sẽ thực hiện được di nguyện của ông, trở thành cờ thủ đứng đầu!"
Giang Vấn Nguyên cắt ngang màn tự chìm đắm cưa Giả kỳ thủ, "Giả kỳ thủ, ngài có thể tiếp tục nâng cao thực lực, giành lấy vinh quang cho đất nước làm chúng tôi cũng phấn khởi theo. Nhưng chuyện quan trọng bây giờ là phải tra rõ chân tướng thảm án của hai vị tiểu thư!"
Giả kỳ thủ bị một đòn của Giang Vấn Nguyên đánh tỉnh, khuôn mặt ông ta hoảng sợ, vịn bàn cờ đứng dậy, "Đúng vậy... Duyệt Kỳ và Ái Kỳ đều không còn nữa... Tại sao tôi còn chìm đắm trong ván cờ... Đây cũng là nguyên nhân mẹ chúng nó rời khỏi tôi. Tôi luôn đặt chú ý vào cờ vua, thường xuyên không quan tâm đến ba mẹ con họ."
Với một vị kỳ thủ hàng đầu, bất kể đối mặt với tuyệt cảnh nào cũng phải duy trì sự bình tĩnh, điều này là bắt buộc. Giả kỳ thủ rất nhanh điều chỉnh lại tâm trạng từ tương lai luyện tập đầy hứa hẹn, "Tôi phải nhanh chóng đến xem vợ tôi, tuy cô ấy không phải mẹ ruột của Duyệt Kỳ và Ái Kỳ, nhưng chúng ta làm người một nhà đã 6 năm rồi, bây giờ hai đứa trẻ không còn, cô ấy chắc chắn cũng rất khổ tâm. Tôi muốn đến bầu bạn với cô ấy, xin lỗi không thể tiếp các cô cậu bây giờ được."
"Giả kỳ thủ, tôi có thể hỏi một chuyện cuối cùng không?" Giang Vấn Nguyên gọi Giả kỳ thủ lại.
Giả kỳ thủ thả lại quân cờ lên bàn cờ, không xếp cờ lại, "Mong cậu diễn giải ngắn gọn."
Giang Vấn Nguyên nhìn quân cờ sai vị trí trên bàn cờ tự động đang tự xếp từng viên một lại vị trí ban đầu, "Bàn cờ tự động này là ai sửa lại?"
Ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn bàn cờ, sau khi nó chỉnh cờ xong thì máy hơi nước mức ba tự động ngắt cầu dao ngừng hoạt động. Một cái máy đã bỏ trôi nhiều năm đã phục hồi hoàn toàn. Theo bản phân tích sau khi chơi cờ với Giả kỳ thủ xong, năng lực bàn cờ đã nâng lên một ít.
Người sửa lại cái máy cũ một cách thần kỳ như vậy rốt cuộc là ai?
Giả kỳ thủ im lặng một lúc, "Là thầy do vợ trước của tôi mời đến, cô ấy nói mình không cách nào làm bạn với con, đây là lễ vật bồi thường cho chúng. Nghe nói hai người thầy kia là truyền nhân của nhà khoa học năm đó chế tạo bàn cờ này cho ba tôi."
Giang Vấn Nguyên truy hỏi: "Hiện tại họ ở đâu?"
Giả kỳ thủ lắc đầu, "Nếu các cậu nghi ngờ họ là hung thủ thì tôi thấy không hợp lý lắm. Trước lúc Duyệt Kỳ và Ái Kỳ mất tích thì họ đã xuống núi rồi."
Giả kỳ thủ không để Giang Vấn Nguyên có cơ hội hỏi tiếp đã lưu luyến rời khỏi bàn cờ đi tìm vợ mình. Bốn người Giang Vấn Nguyên nhìn quân cờ bên trên, Tần Khải Nguyệt liên tục xoa huyệt nội quan làm giảm cảm giác buồn nôn, "Số quân cờ mới kia, nhìn thế nào cũng giống làm từ xương."
Tuy Tần Khải Nguyệt không nói thẳng ra là xương gì nhưng trong lòng ba người còn lại đều hiểu rõ. Nếu xương của cặp song sinh Duyệt Kỳ và Ái Kỳ thực sự bị đẽo thành quân cờ, thì người liên quan đến bàn cờ này vô cùng đáng nghi."
"Chúng ta nói chuyện với khách của Giả kỳ thủ một chút, cái máy này tạm thời đừng động đến." Giang Vấn Nguyên nghiêm túc nói, vì không yên tâm lắm nên cậu nhấn mạnh lại lần nữa, "Nếu ba người không tự tin mình có thể qua nổi cờ thủ xếp 16 Giả kỳ thủ thì đừng đụng vào chúng. Tùy tiện đụng đến sẽ giống với ông ta bị kéo vào trong. Nếu cờ thua cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì..."
Khi Giang Vấn Nguyên nói chuyện, tấm mắt họ yên lặng rơi xuống đao trong tay khôi giáp, chỉ cần tưởng tượng hình ảnh đao lìa khỏi vỏ họ đã thấy cổ lạnh run. Khi họ nói chuyện với khách khứa ở chỗ Giả kỳ thủ thì không đụng vào bất kỳ thứ gì ở đài chơi cờ, còn thiện ý nhắc nhở những người muốn đụng vào nó. Có người nghe lời họ khuyên, có người khịt mũi coi thường, nghĩ sao làm vậy.
Người nọ cầm lấy quân cờ, không giống như trong tưởng tượng của Giang Vấn Nguyên bị kéo vào ván cờ. Thậm chí có người lớn gan thẳng tay lấy mất một con tốt trắng.
Giờ cơm tối, bốn người Giang Vấn Nguyên tạm thời kết thúc việc thu thập tin tức ngày đầu tiên, từ biệt thự trở về dãy phòng ở phía Đông. Người lấy quân cờ đi ngồi trên bàn cơm, sắc mặt hồng hào, giọng nói vang dội, nói với người chơi khác đang trên bàn ăn, "Tôi nói cái này, cờ vua không chỉ mang tính thi đấu mà còn mang tính khoa học và nghệ thuật, nó là kết tinh trí tuệ mấy ngàn năm của nhân loại! Chỉ cần các người đồng ý tiếp cận, tìm hiểu, các người nhất định sẽ bị sức hấp dẫn của nó thuyết phục."
Từ góc độ của nhóm Giang Vấn Nguyên thì người chơi kia hoàn toàn là khoe mẽ, họ nghe xong thì không có cảm nghĩ gì, thậm chí còn mắc cười. Nhưng suy nghĩ những người chơi trên bàn ăn kia không giống họ, có một người chơi nữ cầm quân cờ đó lên nói: "Anh Lang, năm nay tôi 29, anh nói xem bây giờ bắt đầu học cờ vua còn kịp không?"
Lang ca cao giọng cười lớn, "Sao lại không kịp, chỉ cần yêu quý cờ vua, học lúc nào cũng không muộn!"
Những người đã sờ qua quân cờ kia cũng cười rộ lên, nhìn như bị trúng tà.
Người chơi tinh thần bình thường yên lặng mang đồ ăn đi, bốn người Giang Vấn Nguyên cũng không muốn ở lâu, lấy đồ ăn xong thì về phòng. Chiều nay lúc họ ở nhà ăn, vì nhiều người ở đó nên họ chia ra hành động, tranh thủ lấy được nhiều nhất tin tức về Giả kỳ thủ và bàn cờ tự động kia.
Bốn người vừa ăn tối vừa trao đổi tin tức.
Giả Thường Thắng