Chuyển ngữ: AnhTuc712.
Giang Vấn Nguyên vừa cười vừa nói, không cố ý cao giọng, cũng không làm hành vi uy hiếp gì, chỉ đứng tại chỗ tỏ thái độ bình thường, lạnh nhạt uy hiếp Trình San phải xin lỗi.
Người khác nghe thấy đều cảm hành vi uy hiếp của thấy Giang Vấn Nguyên rất đáng trách, huống chi là Trình San đang đứng mũi chịu sào. Cô ta nghe lời cậu nói, nhìn sự ảm đạm trong đôi mắt cậu, lý trí đã phản bội ý muốn cô ta, không tự chủ bắt đầu tự hỏi, xin lỗi thế nào mới làm cậu nguôi giận. Vì Trình San có linh cảm mãnh liệt rằng Giang Vấn Nguyên nói được làm được, khiến cô ta vứt hết lòng tự trọng nhặt đồ ăn thừa ăn trước mặt mọi người.
Thái độ do dự của Trình San khơi lên lửa giận trong lòng người nào đó. Một nam sinh cấp ba mặt non choẹt – đồng đội của cô ta chỉ thẳng vào mũi Giang Vấn Nguyên, "Trần Miên, tôi khuyên anh tốt nhất nên khoan hồng một chút! Trình San không làm sai chuyện gì, người nên xin lỗi phải là mấy người mới đúng! Xin —— Lỗi —— !" Vừa nói y vừa giơ tay, dài giọng như hô khẩu hiệu.
Không lâu sau, trong nhà ăn vang lên tiếng vỗ tay từng đợt, phối hợp với tiếng hô khẩu hiệu, như tường đồng vách sắt bao lấy nhóm Giang Vấn Nguyên, "Xin lỗi! Xin lỗi! ..."
Trong đám đông la hét tiếng sau cao hơn tiếng trước, Tề Tư Viễn là người phản ứng đầu tiên. Hắn lấy một tay cầm chừng mười lăm mười sáu cm trong túi ra, ấn nút trên đó rồi vung mạnh, hình thành một cây gậy gấp*. Tề Tư Viễn đi quyền khí thế phừng phừng, âm thanh gậy cắt qua không khí không hề chìm xuống trong đám đông đang la hét.
*Mình để là "gậy gấp" nha, hình nó nè (giống mấy cái ăng-ten radio kéo vào kéo ra được á):
Tề Tư Viễn trưng ra lực sát thương đáng sợ làm âm thanh hò hét nhỏ đi rất nhiều. Người kế tiếp phản ứng là Lữ Kỳ Diệu. Từ lúc gặp chủ nhiệm Thu bị thay mắt thì cô bé đã chuẩn bị tốt tâm lí chiến đấu với người chơi và NPC. Lữ Kỳ Diệu lấy dao gấp ra, lưỡi dao sắc nhọn bắn ra ngoài không khí.
Đan Hiểu Nhiễm tự hỏi một lúc trong bầu không khi vi diệu này, tham khảo hành động của Tề Tư Viễn và Lữ Kỳ Diệu, cuối cùng suy nghĩ cẩn thận mình nên làm thế nào. Cô vòng tay ôm vào không trung, hai con rối xuất hiện ngay trên khuỷu tay cô. Chuyện Đan Hiểu Nhiễm khóc trước quần chúng không hiếm lạ, người chơi khác đều nghĩ cô là một quả hồng mềm, nhưng giờ cô đột nhiên trưng ra hai con rối làm họ cực bất ngờ. Thì ra bông hoa trắng nhỏ nhắn tưởng dễ nắm thóp nhất lại là cái xương cứng khó gặm nhất trong đám người.
Có ba đồng đội trấn áp, Giang Vấn Nguyên không cần làm gì nữa. Cậu chỉ bước gần chỗ Trình San vài bước, mắt điếc tai ngơ phớt lờ những người còn lại, hai mắt đặt trên người cô ta như cũ, "Cô vẫn chưa quyết định được? Vậy để tôi giúp cô..."
Trình San nhìn Giang Vấn Nguyên như nhìn quỷ, bị dọa vỡ mật, run rẩy lùi hai bước rồi té ngồi xuống đất, lưng đụng vào thùng cơm dư. Vẫn may thùng cơm đủ nặng, chưa bị cô ta đụng ngã.
Trình San không muốn ăn cơm dư trong thùng, mất tự tôn trước mặt nhiều người thế này, cô ta hoàn toàn nhận thua rồi, "Trần Miên, rất xin lỗi. Trước kia là tôi sai, ỷ vào mọi người dễ chịu nên phát ngôn bừa bãi. Thật sự rất xin lỗi."
Trình San cúi đầu với Giang Vấn Nguyên, những người ồn ào hô khẩu hiệu không hô nổi nữa. Nhà ăn nhỏ lập tức yên tĩnh lại, chỉ còn tiếng dụng cụ ăn va chạm và tiếng quạt điện quay đều đều.
Giang Vấn Nguyên đi đến trước mặt Trình San, những đồng đội vây quang cô ta lui lại, chỉ còn Trình San giằng co với cậu. Giang Vấn Nguyên cúi đầu nhìn, bức cô ta lui đến chỗ thùng cơm mới dừng lại, "Hết rồi à, tôi vẫn chưa thấy được thành ý của cô."
Trình San ngửi thấy mùi thùng cơm dư sau lưng thì mắt đục lại, "Tôi sai thật rồi, rất xin lỗi. Tôi không nên lãng phí đồ ăn khi không còn dư lại bao nhiêu như vậy, để mọi người không còn gì để ăn. Bây giờ tôi đến nhà ăn lớn lấy đồ ăn cho mọi người được không?"
Giang Vấn Nguyên im lặng nhìn cô ta mấy giây mới nhẹ giọng: "Vẫn chưa đủ."
Ba chữ "vẫn chưa đủ" nặng tựa nghìn vàng đè lên Trình San, ép cô ta đến mức khó thở. Trình San lần lượt đổi cách xin lỗi, nhưng Giang Vấn Nguyên luôn không hài lòng. Đến tận lần thứ mười cô ta xin lỗi đến mức nghèo từ vựng thì Giang Vấn Nguyên mới buông tha, "Được rồi, khá ổn, cứ vậy đi."
Nét vui mừng nhanh chóng xẹt qua trên khuôn mặt tuyệt vọng của Trình San, "Cám ——"
Không chờ Trình San nói xong, Giang Vấn Nguyên cắt ngang lời cô ta, dùng một câu nhẹ nhàng đã lần nửa đẩy Trình San vào địa ngục, "Để xác nhận xem cô có thành ý hay không, cô lặp lại mười câu xin lỗi kia lại lần nữa đi. Không cần giống từng chữ, nhưng ý tứ phải tương tự nhau. Khi nãy tôi đã ghi âm lại mấy câu kia rồi, nếu lặp lại không đúng vẫn còn ghi âm làm chứng, tôi không hề cố ý xử oan cô."
Hai mắt Trình San đục ngầu, hoàn toàn biến thành mắt người chết*. Hai hàng nước mắt nóng hổi chảy dài nhưng không dám nảy sinh ý định phản kháng, vắt óc cố gắng nhớ lại lời mình đã nói, lắp bắp xin lỗi.
*Là kiểu nhìn không rõ đồng tử, đục như mắt cá đông lạnh đó mọi người, tui định để hình vô mà thấy ghê quá nên thôi.
Giang Vấn Nguyên quỷ ma dừng chuyện tra tấn Trình San, đợi khi cô ta lặp lại hết mười câu thì thả người. Giang Vấn Nguyên rút khăn giấy, lau nước mắt còn trên mặt cô ta, "Tự giải quyết tốt đi."
Giang Vấn Nguyên không gây chú ý cất khăn giấy vào túi, đứng dậy nói với ba người còn lại: "Ngại quá, trì hoãn hơi lâu, chúng ta ăn cơm đi."
Nhưng ba người Đan Hiểu Nhiễm không cử động, dùng ánh mắt phức tạp nhìn Giang Vấn Nguyên.
Đáng sợ hơn, cậu lại đọc hiểu toàn bộ ý tứ trong ánh mắt đó ——
Đan Hiểu Nhiễm: Giang Vấn Nguyên, em còn tưởng anh là một người ôn hòa dịu dàng, xem ra em sai thật rồi. Nhìn anh dịu dàng săn sóc chỗ nào, anh căn bản là ma quỷ có khuynh hướng ngược đãi người khác!
*Nguyên văn chỗ "có khuynh hướng ngược đãi người khác" được tác giả