Chuyển ngữ: AnhTuc712.
Giang Vấn Nguyên và Tả Tri Ngôn đeo bao tay, cùng nhau xoay thi thể Trương Thiết Ngưu lại.
Mặt và ngực Trương Thiết Ngưu ngâm trong vũng máu, dính đầy máu tươi. Giang Vấn Nguyên lấy khăn sạch leo máu trên mặt và máu gần vết thương, Tả Tri Ngôn nhanh chóng kiểm tra xem trên thi thể có vết thương khác không.
"Trên người hắn không có vết thương nào khác." Tả Tri Ngôn ngồi xổm cạnh Giang Vấn Nguyên, cùng nhìn khuôn mặt sợ hãi đau khổ trước lúc chết. Vết thương trên cổ Giang Vấn Nguyên ở nửa cổ trái, cắt đứt động mạch chủ, đến khi cắt qua yết hầu mới ngừng lại. Vết thương trí mạng, hoàn toàn ngăn cản người này cầu cứu. Trên đất trừ vũng máu của Trương Thiết Ngưu vẫn còn vết máu phun ra, hẳn là sau khi bị cắt hình thành. Sau khi Trương Thiết Ngưu ngã trên đất thì không còn khả năng động đậy, im hơi lặng tiếng chết vì mất máu.
Giang Vấn Nguyên chỉ dấu tay trên môi Trương Thiết Ngưu, phân tích khách quan: "Hung thủ là người thuận tay phải, tấn công Trương Thiết Ngưu từ phía sau. Hắn dùng tay trái che miệng, dùng sức ép Trương Thiết Ngưu ngẩng đầu nên mới để lại dấu vết rõ ràng như vậy. Sau đó hung thủ dùng dao hoặc vũ khí sắc bén khác để cắt động mạch cổ và yết hầu Trương Thiết Ngưu. Vết máu phun trên đất rất hoàn hảo, chỉ e toàn bộ quá trình không một vết máu nào dính lên người hung thủ. Cắt yết hầu sẽ không chết ngay, nhưng Trương Thiết Ngưu lại không có dấu vết giãy giụa, rất có thể hung thủ bôi thuốc tê lên hung khí."
Tả Tri Ngôn đồng ý với phân tích của cậu: "Trần Miên, cậu có thấy cách hung thủ gϊếŧ người không giống quỷ quái làm không..."
Giang Vấn Nguyên gật đầu, "Quả thật không giống, nhưng cũng thể loại trừ 100% khả năng được, có thể đây là chỗ thông minh của nó, dùng cách con người gây án làm người chơi nghi ngờ lẫn nhau. Nhưng khả năng này tương đối thấp, chỉ chiếm 20%."
80% còn lại giống lời Tả Tri Ngôn, cái chết của Trương Thiết Ngưu là người làm.
Trong trò chơi, trừ phi có huyết hải thâm thù, còn lại người chơi sẽ không hạ sát chiêu với nhau. Vì trong trò chơi có kẻ phản bội, dưới trạng thái tinh thần người chơi căng đến giới hạn nếu xuất hiện chuyện người chơi hại chết nhau, kẻ gϊếŧ người rất có khả năng sẽ vướng phải hiềm nghi kẻ phản bội, chưa kịp thanh minh đã bị người chơi khác hợp lại gϊếŧ chết.
Người chơi màn này chỉ mình Trương Thiết Ngưu là lao động chân tay, dựa vào thân phận xã hội sẽ không có ai tiếp xúc quá nhiều với anh ta, đừng nói đến chuyện gϊếŧ người hả giận. Còn việc có thù sâu ý nặng với ai không, Giang Vấn Nguyên đã âm thầm quan sát, Trương Thiết Ngưu không đặc biệt chú ý ai trong nhà ăn cả.
Lúc đó Trương Thiết Ngưu chỉ đơn thuần bất mãn với những người đang kể lể về kỳ nghỉ của mình ——
"Tả Tri Hành, nếu thật sự chuyện này do người làm, anh cảm thấy hung thủ gϊếŧ người vì nguyên nhân gì?" Giang Vấn Nguyên nói với Tả Tri Ngôn.
Tả Tri Ngôn không đáp mà hỏi lại, "Vậy cậu nghĩ thế nào?"
"Trương Thiết Ngưu không học cấp ba, không muốn ở lại nhà ăn nghe mọi người kể chuyện. Nhưng vì an toàn nên anh ta không đi xa, chỉ núp ở một góc nhà ăn, dùng bóng cây che mình lại. Từ khi anh ta rời đi đến khi chúng ta phát hiện thi thể gần hai giờ, hứng thú người khác với kỳ nghỉ đều bị Trương Thiết Ngưu dập tắt, hai phần ba người đều ra khỏi nhà ăn, nhân lúc chưa đến giờ cơm tìm kiếm xung quanh xem có manh mối giá trị nào không." Giang Vấn Nguyên dừng một lúc mới nói tiếp, "Người chơi ra vào nhà ăn thường xuyên như vậy, nơi Trương Thiết Ngưu tránh lại không xa, hung thủ không màng nguy cơ mạo hiểm gϊếŧ anh ta, nhất định có nguyên nhân đặc thù nào đó."
Tả Tri Ngôn không nói súc tích như Giang Vấn Nguyên, hắn nói thẳng vào thân phận kẻ trong miệng cậu, "Vì tồn tại của Trương Thiết Ngưu khiến kẻ phản bội cảm thấy uy hiếp, nên hắn bất chấp nguy cơ bại lộ, gấp gáp diệt trừ Trương Thiết Ngưu."
Xếp hạng của Trương Thiết Ngưu trên Bàn tròn là trung bình kém, không cao lắm, trình độ văn hóa có hạn, rốt cuộc trên người anh ta có điểm đặc biệt nào? Não Giang Vấn Nguyên vận hành nhanh chóng, "Điểm khác nhau lớn nhất giữa Trương Thiết Ngưu và chúng ta có lẽ là anh ta không học cấp ba. Nhớ lại cẩn thận, lúc ở nhà ăn Trương Thiết Ngưu đã nói: 'Tôi bảo mấy người sao nói mãi vậy! Chúng ta đến thông quan trò chơi, không phải đến đây ôn lại kỷ niệm cấp ba!'."
Giang Vấn Nguyên lặp lại lời Trương Thiết Ngưu nói ba bốn lần. Cậu gỡ găng tay dính đầy máu xuống, xoa bóp huyệt thái dương đang đau từng đợt. Sau khi đau đớn giảm bớt thì cầu lấy một cuống sổ nhỏ viết lời Trương Thiết Ngưu nói lên trên. Giang Vấn Nguyên nhìn nó, "Không đúng, chuyện này rất không đúng. Sau khi Liên Thành cầm được tấm ảnh chụp thiếu niên nghỉ hè thì mọi người bắt đầu thảo luận nhiệt tình chuyện đó. Không chỉ vậy, người chủ động thảo luận đều có điểm chung với Liên Thành, đều tiếc nuối với quá khứ, nhất trí hối hận tại sao không tận hưởng kỳ nghỉ đó thật tốt. Tôi không tham gia thảo luận vì kỳ nghỉ của tôi rất hoàn hảo, nhưng tôi lại say sưa nghe họ nói. Chuyện này không đúng, chúng ta sai rồi!"
"Lời Trương Thiết Ngưu nói mới chính xác." Giang Vấn Nguyên đánh dấu "đúng", "chân lý", dấu chấm than nhấn mạnh trên di ngôn quý giá của Trương Thiết Ngưu. "Muốn trở về ký ức, chờ khi qua màn tôi còn rất nhiều thời gian nghĩ lại, thời gian trò chơi chỉ có năm ngày, không thể lãng phí ở những chỗ râu ria. Trạng thái tinh thần chúng ta bị ô nhiễm, nguồn ô nhiễm có lẽ là từ chỗ bức ảnh Liên Thành cầm lên. Vì Trương Thiết Ngưu không học cấp ba nên ảnh chụp không thể ảnh hưởng đến tinh thần anh ta. Tôi cho rằng nguồn ô nhiễm không chỉ có bức ảnh, khúc nhạc tấu của rối đến giờ vẫn vang lên trong đầu tôi. Nếu Trương Thiết Ngưu không chết, dựa vào trạng thái tinh thần chứa kháng thể đặc thù của anh ta, khó khăn khi qua màn sẽ giảm theo cấp số nhân. Một khi người chơi bình thường qua màn kẻ phản bội sẽ thất bại, nên kẻ đó mới hoảng loạn gϊếŧ Trương Thiết Ngưu."
Giọng Giang Vấn Nguyên không lớn, nhưng lại như búa tạ nện vào đầu Tả Tri Ngôn. Tả Tri Ngôn im lặng một lúc mới cảm khái: anhhtucc. wordpre ss.com"Sau khi tổ chức chúng ta thành lập rốt cuộc cậu đã trải qua chuyện gì trong trò chơi vậy?" Tốc độ trưởng thành của Giang Vấn Nguyên quá khủng khiếp, một giây này Tả Tri Ngôn mới chân thực cảm nhận được tổng hợp xếp hạng bàn tròn của Giang Vấn Nguyên đã vượt lên hắn.
Giang Vấn Nguyên khép sổ lại, thận trọng đặt nó vào ngăn kép an toàn nhất trong balo. "Không phải mỗi vòng chơi tôi đều báo tình huống với anh sao? Ngoài tôi ra..." Giang Vấn Nguyên hơi ngừng lại, "Người hiểu việc qua màn trò chơi Bàn tròn nhất không phải anh à? Đi thôi, chúng ta đi lâu rồi, trở về nhà ăn xem xét tình hình. Khả năng kẻ phản bội có ở màn này tạm thời đừng nói người khác biết để tránh bứt dây động rừng. Sau khi Trương Thiết Ngưu rời khỏi nhà ăn tôi đặt tất cả sự chú ý vào tư liệu Chu Chương mang đến, không nhìn kỹ ai rời khỏi nhà ăn, anh cùng tôi nhớ lại một chút, chờ tối đến chúng ta sắp xếp lại danh sách những người khả nghi."
Khi Giang Vấn Nguyên và Tả Tri Ngôn kiểm tra thi thể bị máu dinh một chút, khi họ vào nhà ăn lại không mang theo Trương Thiết Ngưu, người chơi chú ý tới chuyện này thì mặt đổi sắc, họ đã rõ kết cục Trương Thiết Ngưu.
Ấn tượng của NPC với người chơi đã bị trò chơi Bàn tròn làm mờ, họ chỉ có phản ứng với người chơi có năng lực hành động cơ bản, người đã chết hoặc sắp chết NPC đều coi như không tồn tại. Xử lí này là hợp lý, nếu không một khi có người chơi chết, bối cảnh chuyện lại là xã hội pháp trị, toàn bộ người chơi thậm chí có khả năng sẽ trở thành đổi tượng khả nghi, bị đưa về cục cảnh sát, bị hạn chế tự do, không cách nào tiếp cận bối cảnh chuyện xưa.
Lúc này trong lòng Chu Chương, người tên Trương Thiết Ngưu đã không còn tồn tại. Anh ta đứng dậy, cười với Tả Tri Ngôn và Giang Vấn Nguyên, "Hai người trở lại rồi! Bây giờ người đã đến đủ, chúng ta mau ăn cơm thôi. Mau nếm thử đồ ăn nào, tôi vẫn rất tự tin với tay nghề nấu nướng của mình."
Phương Thuần ngồi cạnh Chu Chương cố ý giận dỗi: "Tiền bối, không lẽ em không giúp đỡ à?"
Chu Chương cười: "Đúng vậy, còn đàn em hỗ trợ nữa, cô ấy xào rau, mọi người nếm thử đi."
Ba chiếc bàn kê cạnh nhau đủ làm nên một bàn lớn, mặt trên đặt 12 dĩa đồ ăn, năm mặn xen với chay, hai món chay. Tay nghề Chu Chương giỏi thật, không kém cạnh đồ ăn Giang Vấn Nguyên ăn ở nhà hàng cao cấp. Còn Phương Thuần không hề được Chu Chương nể mặc tung ra hai món chay, là dùng muối dầu thêm nước sôi, không hề có bất kỳ kỹ thuật nào.
Người chơi trò chơi Bàn tròn vốn có thể ăn đồ ăn bình thường đã rất may mắn, không yêu cầu cao lắm về mặt hương vị. Phương Thuần là người biết luộc rau tương đối, nhưng Chu Chương lại làm mười món đủ mùi đủ vị. Có so sánh sẽ có tổn thương, Phương Thuần thua thê thảm. Nhưng Phương Thuần cũng lợi hại, tìm được một cái cớ thuyết phục vô cùng, "Đồ ăn đầu bếp làm còn ngon hơn của đầu bếp chuyên nghiệp nha, nhưng chúng ta đang về trường cũ trải nghiệm, đồ tôi làm hoàn toàn giống đồ nấu hàng loạt trong nhà ăn năm đó, cũng là một đoạn trong sinh hoạt vườn trường bình thường!"
Dưới sự mở màn của Phương Thuần, mộ bộ phận người chơi bắt đầu phỉ nhổ đồ ăn trường cấp ba. Nào là cà chua xòa trứng chỉ có cà không có trứng, cơm có cát lẫn vào trong, v.v... tràn ngập cảm giác. Nhưng đa số người chơi không có tâm trạng tham gia thảo luận, họ vẫn còn nhớ cái chết của Trương Thiết Ngưu. Trong lúc Chu Chương thu dọn bát đũa, vài người chơi tìm Giang Vấn Nguyên và Tả Tri Ngôn hỏi thăm tình huống Trương Thiết Ngưu.
Lúc Tả Tri Ngôn và Giang Vấn Nguyên kiểm tra hiện trường có chụp ảnh lại, hung thủ muốn trở lại hiện trường phi tang chứng cứ là không có khả năng. Nên Giang Vấn Nguyên trực tiếp nói hiện trường chỗ Trương Thiết Ngưu cho họ, nhưng chuyện Trương Thiết Ngưu không phải học sinh cấp ba nên miễn dịch với tin tức ô nhiễm tinh thần thì cậu không nói. Địch trong tối ta ngoài sáng, tùy tiện lộ tin tức với người khác rất dễ gây họa sát thân.
Sau giờ cơm trưa là thời gian hoạt động tự do, Giang Vấn Nguyên và Tả Tri Ngôn không lãng phí thời gian đi nghỉ trưa mà đến khu phòng học xem xét.
Hướng điều tra chủ yếu là nguyên