Chuyển ngữ: AnhTuc712.
Chum bằng sành này cao chừng 50 centimet, thân tròn trên rộng dưới hẹp, phần phình to nhất nằm cỡ một phần ba thân hình, chỉ có 50cm, miệng chum chỉ cỡ bàn tay. Thể tích của nó tương đương với một người, nhưng xét về hình dạng thì không tương xứng, còn miệng chum thì chắc chắn không người trưởng thành nào nhét đầu vào đó được. Việc trên lý thuyết không hề khả thi nhưng cái chum sành mai rùa này lại làm được ——
Giang Vấn Nguyên đeo bao tay, ấn nhẹc vào miếng da nọ, bên dưới là hình dạng sọ người rõ ràng, không có dấu hiệu vỡ nát hay rạn nứt. Chum bị nhét đầy, từ miệng xhum xuất hiện da đầu bị kẹt ở miệng và vật bên dưới bị ép hằn một dấu sâu. Giang Vấn Nguyên ngồi dậy, nhìn người chơi đứng bên ngoài: "Hai người lại đây, dọn cái chum này ra."
Một thanh niên đeo kính tên Đới Lập và Mạc Phàm luôn biểu hiện tích cực đi vào phòng. Lúc ngửi được mùi tanh bên ngoài họ đã chuẩn bị tâm lý, Mạc Phàm còn đeo khẩu trang, nhưng mùi tanh tưởi trong phòng hoàn toàn vượt xa dự kiến của họ. Lúc ở ngoài họ ngửi thấy chỉ là khó nghe bình thường, lúc đi vào lại khuếch đại như vũ khí sinh hóa. Khẩu trang không còn chút tác dụng nào, Đới Lập và Mạc Phàm vừa đến đã thấy khó thở, nhưng Giang Vấn Nguyên và Trần Miên tìm manh mối bên trong đã một lúc rồi vẫn giữ nguyên dáng vẻ không có chuyện gì.
Đới Lập và Mạc Phàm không hẹn mà cùng dùng lý di an ủi mình – "Không chừng trước khi vào họ đã dùng rối che mùi tanh cho mình rồi", sau đó cả hai cấp tốc dọn chum ra ngoài. Giang Vấn Nguyên và Trần Miên lại kiểm tra những nơi có thể chứa xác thêm một lần nữa, xác nhận thi thể nam tóc bím không có trong phòng mới rời đi.
Đới Lập và Mạc Phàm dọn chum đến khu nghỉ ngơi chung, rửa sạch bùn đất trên đó thì chờ hai người Giang Vấn Nguyên trở ra. Mạc Phàm nói với Giang Vấn Nguyên: "Đại lão, chúng tôi đã thử lấy đồ bên trong ra, nhưng miệng chum quá nhỏ, đồ bị kẹt lại không lấy ra được. Tôi nghĩ chỉ có thể đập bể chum mới có thể nhìn được."
Lúc đề nghị Mạc Phàm đã chuẩn bị búa chu đáo tất cả. Giang Vấn Nguyên gật đầu đồng ý, "Đập nhẹ thôi, đừng làm hư đồ bên trong."
"Đương nhiên, đương nhiên!" Mạc Phàm khá kích động. Không cần Giang Vấn Nguyên chủ động, Mạc Phàm đã gọi vài người chơi quen biết đến gõ vào vỏ chum, làm lộ phần ruột bên trong ra.
Đó là thi thể hoàn chỉnh của người chơi nữ để đầu đinh, cái xác bị nén thành một cục, vẫn giữ nguyên hình giống cái chum như cũ. Thứ đã gϊếŧ nữ đầu đinh vì muốn nhét ả vào chum mà vặn gãy tay chân, nén vào chum như cực hình. Nhưng hộp sọ lại nguyên dạng, không có dấu vết nứt vỡ do nhồi vào, tại sao nó có thể xuyên qua miệng chum nhỏ như vậy được?
Dưới sự hợp lực của vài người chơi, thi thể bị nhồi nhét không ra hình ra dạng lại được trải ra lần nữa. Trên đó không có vết thương ngoài da, chỉ có dấu vết mũi miệng bị chảy máu, những nơi khác không xuất huyết. Xương toàn thân nữ đầu đinh gãy nhiều chỗ, cơ bắp bị nén biến dạng dẫn đến cơ quan bình thường không thể vận hành, cuối cùng tử vong.
Giang Vấn Nguyên xác nhận nguyên nhân cái chết của nữ đầu đinh, sau khi không tìm được manh mối nào nữa thì nói với Trần Miên: "Đi thôi, chúng ta dạo gần khu dân cư, tiếp cận với NPC khác ở Trang Hương."
Lúc Trần Miên tìm manh mối về người chơi mất tích không có gì, khi nhìn thi thể biến dạng cũng không sao, nhưng khi đến cửa lại xuất hiện phản ứng kém. Hắn xoa giữa hai mày, cười yếu ớt với Giang Vấn Nguyên, "Thi thể người chơi nữ quá khủng khiếp, em không thoải mái lắm, e rằng cơ thể không trụ được lâu... Honey, anh dùng rối tìm cư dân NPC quan trọng bên ngoài được không?"
Giang Vấn Nguyên im lặng một lúc, "Tôi không có loại trực tiếp tìm được NPC quan trọng, nhưng nếu đó là ý muốn của em, tôi sẽ tìm cách hoàn thành."
Giang Vấn Nguyên rải xong thức ăn cho chó thì lấy hai con rối ra khỏi không gian đặc thù.
Một là con rối hình Trái Đất tròn như quả bóng rổ, tay chân mọc ra từ Trái Đất, nửa mặt cầu bị một khuôn mặt cười bản Q chiếm giữ. Con còn lại là anh hùng cổ đại cầm cung tên.
Giang Vấn Nguyên kích hoạt con rối Trái Đất trước: Xác nhận số lượng và vị trí NPC hình người trong bán kính một kilomet xung quanh, kèm thông tin cá nhân tóm tắt.
Kế đó cậu kích hoạt năng lực đặc thù của con rối cầm cung tên: Xác nhận một trong những NPC đã biết (tối da 10) có manh mối quan trọng.
Trong tấm bản đồ giả lập con rối Trái Đất tạo thành, Giang Vấn Nguyên loại đoàn xiếc có thể gặp buổi chiều, lựa chọn nữ giới từ 50 tuổi trở lên gần đây, mỗi hộ chỉ chọn một người. Sau khi chọn đủ mười người, cậu dùng con rối cầm cung tên chọn ra NPC có manh mối quan trọng.
Dưới sự chồng chất năng lực của hai con rối, rất nhanh cậu đã có thể xác định người có tin tức quan trọng nhất trong mười người kia, "Nhìn này, tôi tìm được rồi."
Trần Miên dùng tay ôm lấy khuôn mặt mình, nhìn Giang Vấn Nguyên với ánh mắt sùng bái, "Honey, anh thật lợi hại!"
Chúng người chơi những tưởng mình đã chết lặng với độ lãng phí của Giang Vấn Nguyên, nhưng khi trông thấy cảnh này lần nữa họ vẫn đau sắp khóc.
Năng lực con rối Trái Đất hữu dụng cỡ nào trong việc tìm NPC bị ẩn, đường sống cuối cùng đó!con rối cầm cung hữu dụng cỡ nào trong trường hợp tin tức bị nhiễu, không rõ nên tin NPC nào, lúc đó có thể dùng nó tìm được tin tức thật sự rồi!
Hai con rối quý giá này, chỉ vì Trần Miên thấy hơi mệt nên đã bị Giang Vấn Nguyên lãng phí một cách vô ích, tuy những người khác không phải chủ nhân của chúng nhưng vẫn cảm thấy lòng đau quặn thắt hít thở khó khăn. Tưởng tượng cảnh sau này có lẽ Giang Vấn Nguyên sẽ còn lãng phí nhiều hơn, ừm, vẫn là không nên nghỉ nữa, nhắm mắt làm ngơ thôi...
Giang Vấn Nguyên đã tìm được NPC giữ manh mối quan trọng, người chơi khác rất tự giác tránh họ, đổi sang đi đường thủy đến hồ Ô Thang tìm manh mối, đỡ phải nhìn người ta lãng phí rối nữa.
NPC Giang Vấn Nguyên tìm được là một phụ nữ 52 tuổi, mụ tên Vi Thúy Lan, nhà mụ từng sống gần chỗ nhà họ Vi nuôi rùa. Họ đi băng qua hẻm nhỏ, dọc theo bản đồ tìm ra chỗ Vi Thúy Lan, mụ đang ngồi ghế đặt trước nhà mình, cắn hạt dưa tán dóc với mấy phụ nữ trung niên. Giữa họ chỉ mỗi VI Thúy Lan nói mãi không dứt, còn lại chỉ tùy lúc nói chêm vào mấy câu. Có thể nhìn được, Vi Thúy Lan chắc chắn là đệ nhất buôn dưa đường làng ở Trang Hương.
Hai người xứ khác Giang Vấn Nguyên và Trần Miên thấy được, khi họ đi đến chỗ mấy người Vi Thúy Lan thì nhóm kia ngừng cuộc chuyện vãn, đồng loạt nhìn họ. Giang Vấn Nguyên nói với Vi Thúy Lan: "Chắc dì là dì Vi Thúy Lan phải không. Tụi con là khách du lịch hôm qua mới tới Trang Hương, muốn quay một video, rất có hứng thú với chuyện dân gian chỗ mọi người. Có người nói tụi con biết dì Vi là người kể chuyện hay nhất Trang Hương, nếu muốn nghe kể chuyện thì nhất định phải đến tìm dì."
Vi Thúy Lan là người thích tán phét ba hoa, chưa bao giờ có ai khen mụ nức nở đến vậy nên trong lòng sảng khoái khôn cùng, nhưng mụ vẫn chưa buông lỏng đề phòng một cách hoàn toàn. "Cậu nhìn đi, dì sắp ăn cơm trưa rồi, đợi khi đàn ông trong nhà từ hồ rùa đen bên đó về phải ăn cơm. Dì không còn nhiều thời gian đâu."
"Dạ, dì Vi, chúng con phỏng vấn dì, dì cung cấp tư liệu cho video thì con nhất định sẽ trả tiền! Dì có thể nhờ mấy cô mấy bác quanh dì làm giùm cơm trưa mà, rồi chia lại tiền công cho họ cũng được."gvn nói, đồng thời lấy một khối vàng nhỏ ra khỏi balo.
Vi Thúy Lan thấy vàng thì hai mắt sáng rực, mụ đứng dậy lấy khối vàng trong tay Giang Vấn Nguyên, "Thường ngày tôi rất thích kể chuyện và tán dóc với bà con, tiền bạc cái gì, mấy đứa khách sáo quá à. Đi đi đi, mình vô nhà nói chuyện." Sau khi đón hai người vào nhà, Vi Thúy Lan lại thò đầu ra ngoài nói với mấy người phụ nữ trung niên: "Các chị em, tôi có việc rồi, bữa sau mình nói tiếp, hôm nay tản nha!"
Vi Thúy Lan mang Trần Miên và Giang Vấn Nguyên vào phòng khách, nhiệt tình pha trà rót nước, còn mang bánh trái lên ngồi cùng họ, "Hai đứa muốn nghe chuyện gì? Trang Hương có nhiều điển tích truyền thuyết lắm!"
Giang Vấn Nguyên xua tay, "Những truyền thuyết điển tích đó tụi con tra sách là có, chúng con muốn nghe