Edit + Beta: V
Kiếm sĩ và đạo sĩ muốn lên cấp nhanh nên đã rời đi, trước điểm dừng chân môn phái chỉ còn lại Túc Mạc và Quả Sơn Tra.
Túc Mạc vẫn đang xem điều kiện để học các kỹ năng khác của triệu hoán sư thì Quả Sơn Tra kế bên phá vỡ bầu không khí yên lặng trước: "Năm túi?"
Túc Mạc không đáp.
Quả Sơn Tra: "Sáu túi?"
Túc Mạc im lặng.
Quả Sơn Tra cắn môi: "Bảy túi?"
Túc Mạc nghiêng đầu nhìn cậu ta.
Quả Sơn Tra khóc không ra nước mắt: "Tám túi, thiệt sự không thể nhiều hơn được đâu!"
Túc Mạc miễn cưỡng: "Thôi được rồi."
Quả Sơn Tra vô cùng đau đớn, khu vực tân thủ vốn không có dịch vụ bảo vệ, huống chi tìm người thao tác tốt để bảo vệ lại khó càng thêm khó.
Nếu có thể quay lại hai tiếng trước, cậu ta nhất định sẽ lấy tay đánh bản thân hèn hạ này một cái, người nhập đội đều là ông lớn, sau này không thể tùy tiện dây vào được: "Thỏ của anh không thể ăn hết tám túi thức ăn trong ngày được, hay là em đưa anh ít tài nguyên nhé?"
Giá niêm yết của thức ăn chăn nuôi là 80 vàng, đưa chút tài nguyên cậu ta còn vớt vát lại một tí.
Túc Mạc nghiêng đầu, nhìn cậu ta bằng ánh mắt kỳ lạ: "Mày có thể ăn tám túi, đúng không thỏ?"
Thỏ Linh Tâm cũng nghiêng đầu, nó nhảy nhót, trưng ra vẻ mặt ngây thơ.
Quả Sơn Tra: "..."
Vô lý hết sức!
Túc Mạc cộng điểm kỹ năng xong, cậu thu dọn hành lý: "Sao cậu còn chưa đi nữa?"
Quả Sơn Tra: "Em đang đợi anh nè, anh không đi thì sao em đi được."
"À." Túc Mạc nhìn đồng hồ: "Tôi off trước, mai gặp nhé."
Quả Sơn Tra: "??? Khoan đã anh!"
Cậu ta còn chưa nói xong thì người trước mắt đã hóa thành một làn khói offline, không hề cho cậu ta cơ hội níu kéo.
Bây giờ mới 12 giờ! Cậu ta còn chưa kêu mệt nữa mà, chẳng phải thanh niên nên lăn xả tới 3 giờ sáng sao!
***
Túc Mạc không nghĩ nhiều như vậy, 12 giờ ngủ đã là thức khuya đối với cậu rồi.
Ngay khi ngắt kết nối, cậu thấy Nhạc Nhạc đang đứng trước mặt, màn hình điện tử liên tục hiển thị biểu cảm tức giận, cánh tay máy đã đặt lên thiết bị đăng nhập của cậu, hình như định cưỡng chế ngắt kết nối.
"Chơi lố giờ rồi." Túc Mạc thành thật xin lỗi.
Nhạc Nhạc tức giận nói: "Túc Mạc, hôm nay cậu chơi 7 tiếng đồng hồ!"
Túc Mạc hứa lần sau không vậy nữa, nhưng trong lòng đã nảy sinh ý định chỉnh chuông cảnh báo của Nhạc Nhạc lên thêm 2 tiếng.
Lần đầu chơi muộn đến thế, Túc Mạc rửa mặt rồi lên giường, nhưng cậu không hề muốn ngủ.
Dường như trong đầu cậu vẫn còn lưu lại cảm giác chạy vội trong thế giới thực tế ảo ban nãy, đón gió, tứ chi uyển chuyển, nhẹ nhàng, đây là cơ thể mà cậu hằng mong ước.
Có thể chạy không ngừng, thoải mái vận động.
Từ đó đến giờ tiết thể năng là chương trình học trọng điểm trong các trường học ở Liên Minh Tinh Cầu.
Học sinh sở hữu thể chất ưu tú sẽ được huấn luyện thể năng chuyên nghiệp, nhưng Túc Mạc không nằm trong số đó.
Thể chất cấp F khiến cậu vô duyên với việc vận động mạnh, sân huấn luyện thể năng rộng lớn không liên quan gì đến cậu cả.
Lần đầu tiên cậu ý thức được bức tường ngăn cách giữa mình và bạn đồng trang lứa là khi có ai đó thảo luận hay đề cập đến trò chơi mới, mô hình giả lập mới.
Bọn họ vui vẻ miêu tả một thế giới Tinh Võng kỳ diệu, nơi đó có các loại cơ giáp ảo, nơi đó có thể nhìn thấy cảnh sắc thế giới các hành tinh...!Hôm đó Túc Mạc chạy ra khỏi lớp học, chiến hữu của ba lựa lời an ủi cậu, người đó hứa sẽ mua cho cậu máy tính quang tử tốt nhất, nhưng lại chưa từng đồng ý mua một thiết bị đăng nhập giả lập cho cậu.
Thiết bị đăng nhập giả lập, đối với người khác, đó là một rương bảo vật ẩn giấu vô số bảo tàng, nhưng đối với cậu, nó lại là thứ mở ra cánh cửa tử vong.
Khi ấy nhỏ dại chưa hiểu chuyện, dù cậu có oán giận hay uất ức đến mấy thì người lớn cũng không mềm lòng, họ chỉ tìm mọi cách, tìm đủ loại đồ chơi cho cậu giải sầu mà thôi.
Cậu không có cha mẹ, nghịch ngợm và gây rối chỉ làm tăng phiền phức cho người khác, vậy nên cậu không tranh giành, cũng không đòi hỏi.
Lúc bạn đồng trang lứa đương độ tuổi thỏa thích chơi đùa thì cậu ngồi trong phòng học, cày các trò chơi trong máy tính quang tử đến phát chán.
Sau này dần lớn lên, sự hứng thú với các trò chơi điện tử chuyển sang biển sách rộng lớn, vô số sách vở của người lớn trong nhà là niềm đam mê mới của cậu.
Ting.
Một thông báo mới hiện lên, máy tính quang tử sáng lên trong bóng tối khiến Túc Mạc định thần lại.
Cậu cầm nó lên, thấy tin nhắn từ đàn anh Chu cùng khoa.
Anh Chu và cậu cùng học chung một giảng viên hướng dẫn, mới vừa vào đại học là cậu đã quen thuộc với phòng thí nghiệm, sau đó giảng viên phân bọn họ vào cùng tổ, cũng cùng nhau làm không ít thực nghiệm.
Quan hệ giữa bọn cậu không tồi, nhiều lần cố sức đến mức té xỉu, là anh ấy cõng cậu đến phòng y tế.
Lần này nhân dịp nghỉ hè, phòng thí nghiệm của trường cũng tu sửa lại nên anh Chu chạy tới tinh hệ khác làm khảo sát, chắc giờ mới về tới Thủ Đô.
[Túc Mạc!]
[Anh mới vừa về trường thì gặp thầy Lưu, thầy ấy bảo anh thu dọn hành lý đặng tuần sau đến Sở Nghiên Cứu 1.
Bên đó có không ít dụng cụ kiểu mới, chẳng phải lần trước em chê máy móc trong phòng thí nghiệm chạy chậm à? Sao lại từ chối cơ hội tốt như vậy chứ!]
Tin nhắn vừa hiện ra, Túc Mạc cũng mở giao diện trò chuyện lên, cậu thấy màn hình đang hiển thị "Đối phương đang soạn tin nhắn".
Túc Mạc nhìn dòng tin nhắn rồi đáp: [Em không có hứng thú.]
[Em chưa ngủ cơ à? Không nghỉ ngơi hả?]
Túc Mạc: [Em không ngủ được.]
Hình như cậu nhập chữ chậm quá, anh Chu lại biết Túc Mạc chưa nghỉ ngơi nên bèn gọi điện luôn, vừa bắt mắt là hỏi: "Em sao đó, cơ hội tốt như vậy người ta muốn mà không được, đây là lần đầu tiên Sở Nghiên Cứu 1 đưa ra lời mời với học sinh chưa tốt nghiệp, chỗ đó là Viện Nghiên Cứu đỉnh nhất Tinh Cầu Thủ Đô đấy!"
Túc Mạc: "Em không đi."
Anh Chu: "Sao lại không đi?"
Túc Mạc: "Đi rồi em có thể dùng cơ khí được à?"
Anh Chu im lặng, nhất thời không biết trả lời như thế nào, sau đó mới nói: "Vấn đề thể chất thì anh cũng hết cách, nếu em dùng cơ khí thì ngay lập tức xe cấp cứu sẽ túm em vào ICU mất.
Lại nói, em có tinh thần lực cấp S, đứng từ xa điều khiển cũng không tồi mà..."
Anh Chu nói đến đây bỗng im bặt.
Cơ khí của Viện Nghiên Cứu không yêu cầu cao về thể chất, thấp nhất là cấp D.
Còn Túc Mạc thuộc cấp F, là dạng vừa lên đã khiến máy móc phát tiếng cảnh báo ấy, vậy nên cậu chỉ có thể chạm mà không lên được.
Không lên Tinh Võng được, cả đời chỉ có thể đứng trước màn hình điều khiển từ xa, hơn nữa thỉnh thoảng sẽ đối mặt với tình huống không bắt kịp thông tin.
Dù vậy, thiên phú mà cậu phô bày ra cũng đủ để người phụ trách Viện Nghiên Cứu động lòng, vậy nên bọn họ đã gửi lời mời học tập cho cậu.
Anh Chu cảm thấy đau lòng giùm cậu đàn em này, hiệu suất của Túc Mạc rất cao, trong mỗi hạng mục phụ trách cậu đều có thể đưa ra phương án tốt nhất, định kế hoạch mục tiêu, cuối cùng mới phân nhiệm vụ yêu cầu lên cơ khí cho anh ta.
Số liệu khổng lồ, kết nối với Tinh Võng, xử lý cơ sở dữ liệu,...!đôi lúc sẽ cần phải lên khoang mô phỏng.
Máy móc tính toán bình thường thì được, nhưng dữ liệu tổng thì cần phải lên cơ khí.
Anh Chu nhớ có lần hợp tác với phòng thí nghiệm kế bên chạy một tổ số liệu, rõ ràng đàn em của anh ta đã suy luận ra hết công thức, lại vì sơ sẩy của học sinh phụ trách lên cơ khí chạy số liệu mà khiến nỗ lực hai tuần qua của bọn họ đều lãng phí.
Lúc ấy Túc Mạc đứng từ xa điều khiển, suy cho cùng thì vẫn là từ xa, không thể thấy tận mắt biến động của số liệu, cũng không thể kịp thời chỉnh sửa sai sót thông tin.
"Nghe nói hạng mục nghiên cứu mà Sở Nghiên Cứu 1 đang làm là hợp tác với Tập đoàn Thương Khung, em biết trò chơi "Thiên Hoàn" rất hot gần đây không? Thiết bị đăng nhập của bọn họ chính là hạng mục mà Sở Nghiên Cứu 1 hợp tác với Thiên Khung, mục đích là phát minh ra thiết bị đăng nhập kiểu mới." Anh Chu nói: "Giới hạn của thiết bị đăng nhập đã từ D mở rộng đến E, có lẽ bọn họ sẽ triển khai đến thiết bị đăng nhập cấp F đó."
Túc Mạc nghe vậy thì ngẩn ra: "Vậy à?"
Anh Chu: "Hình như em không hứng thú lắm thì phải, mấy tháng nay cũng không siêng năng đến phòng thí nghiệm như trước nữa..."
"Có ạ?" Túc Mạc nhổm dậy, cậu mở đèn đầu giường lên: "Em bình thường mà, dạo gần đây có ít việc trên phòng thí nghiệm."
Trong căn phòng yên tĩnh không có tiếng động nào khác, Nhạc Nhạc tiến vào trạng thái ngủ đông để nạp điện, âm thanh náo nhiệt duy nhất đến từ đầu dây bên kia.
Anh Chu cảm thấy có gì đó sai sai: "Sao giờ này em chưa ngủ nữa? Không