Edit + Beta: V
Úc Trăn nói không sai, thậm chí bây giờ anh đang đứng đó hưởng ké kinh nghiệm.
"Quái này nhiều kinh nghiệm ghê." Quả Sơn Tra không khỏi nói: "Dù sao bản đồ ẩn này cũng không giới hạn thời gian, tụi mình cứ đánh quái cày cấp đi."
Gió Mát Đến Chậm: "...!Tuy nghe hơi sai trái, nhưng tôi đồng ý nha."
Ba người họ đứng ngay bên ngoài vùng an toàn, không đi sâu vào sẽ không bị công kích.
Gió Mát thì kéo quái nào đánh quái đó, còn Túc Mạc thì nhẹ nhàng hơn nhiều, thú triệu hoán có thể kéo hai quái đánh cùng lúc.
Suy cho cùng thì người bận rộn nhất là Quả Sơn Tra, cậu ta vừa phải buff cho hai đồng đội, vừa phải buff cho thú triệu hoán.
Túc Mạc hô: "Hành Tung Bất Định, buff tăng sát thương giùm tụi tôi đi."
Úc Trăn thấy vậy bèn tiến lên, thuận tay tắt trò chuyện riêng với Hai Lăm Ngàn.
Anh chồng hai trận pháp tăng sát thương, lại cho Gió Mát một trận pháp phòng ngự: "Trận pháp của tôi đánh lan nhiều sát thương hơn, kéo quái lại đây đi."
Gió Mát thấy vậy thì vui vẻ nói: "Không thành vấn đề, em kéo liền, Quả Sơn Tra buff cho tôi nha."
Quả Sơn Tra sắp hộc máu: "Sao tui thấy buff cho mấy người còn mệt hơn đánh phó bản nữa vậy."
Túc Mạc thao tác thú triệu hoán đánh quái như cái máy, cậu bình thản nói: "Dù sao cũng đánh không lại, luyện cấp trước đi."
Gió Mát lạc quan, nói: "Đúng đó, lỡ lên cấp xong cái đánh được rồi sao, xông lên nào! Đánh chết đám quái này đi!"
Hình dáng của quái không rõ ràng, chúng đen như mực, thoạt nhìn vô cùng tà ác.
Cả bốn người từ bỏ việc khám phá mà đánh quái hơn nửa tiếng, kết quả là lên được một cấp.
Túc Mạc dựa vào tảng đá, ánh mắt đảo qua lại giữa thú triệu hoán và vách tường, mỗi lần tế văn biến hóa thì quỹ đạo của hoa văn cũng thay đổi, hoặc nhanh hoặc chậm, hoặc mỏng hoặc dày, tốc độ biến hóa rất mau.
Trong tay cậu không có bất kỳ công cụ gì, mắt Túc Mạc dán chặt vào vách tường, âm thầm ghi nhớ chi tiết những biến hóa này.
Úc Trăn liếc nhìn triệu hoán sư.
Thú triệu hoán linh hoạt chạy nhảy trong đám quái, cắn một con rồi mang về, không thi pháp, đọc vị hay điều động gì cả.
Triệu hoán sư không có bất kỳ động tác gì, trên người cậu mặc hai món phụ kiện đỏ trắng độc nhất của người chơi Ngự Linh Cư, kết hợp thêm trang bị tân thủ nhưng không hề có cảm giác lạc quẻ mà ngược lại, ở triệu hoán sư toát lên khí chất an tĩnh và lạnh nhạt.
Cậu cầm Đăng Trượng trong tay, ngọn đèn treo phía trước phát ra ánh sáng lờ mờ, đôi mắt thiếu niên không có chút dao động, mơ hồ phản chiếu hình ảnh tế văn biến hóa trên vách hang.
Úc Trăn có ảo giác, anh nghĩ tuổi tác của triệu hoán sư không lớn, nhưng có đôi khi thái độ và hành vi cậu biểu hiện ra lại khác xa so với bạn đồng trang lứa.
Người trẻ chơi game sẽ hơi bốc đồng, song triệu hoán sư rất hiếm khi xuất hiện tình huống đó.
Bỗng, người nọ ngáp một cái.
Úc Trăn chú ý tay triệu hoán sư chợt khựng lại giữa mày, sau đó nhanh chóng rụt về.
"Cấp 29." Quả Sơn Tra nói: "Em đột nhiên cảm thấy bản đồ ẩn này cũng ổn áp đó, ở đây đánh quái không sợ bị đồ sát."
Gió Mát: "Quái đổi mới cũng nhanh nữa."
Quả Sơn Tra: "Đêm nay tui có thể lên cấp 30 được không ta?"
Gió Mát: "Nhóc, tự tin lên đi, cấp 35 không chỉ là mơ."
Hai người xúm lại nói chuyện, thú triệu hoán ở đằng xa đột nhiên bị triệu hồi về.
Túc Mạc hủy bỏ triệu hoán, cậu lạnh nhạt tuyên bố: "Mọi người đánh trước đi, tôi off đây."
Hai chú bé vừa mới cất lời hào hùng chuẩn bị luyện cấp...
Gió Mát: "?"
Quả Sơn Tra: "?"
Úc Trăn nhìn triệu hoán sư, chỉ thấy cậu cúi đầu cho Thỏ Linh Tâm ăn, hình như đang chuẩn bị off thật.
Túc Mạc cho thỏ ăn xong thì bắt gặp ánh mắt của Úc Trăn, bèn gật đầu chào hỏi: "Ngủ ngon, mai gặp."
Dứt lời cậu lập tức hóa thành một làn khói biến mất không thấy tăm hơi trước mặt ba đồng đội.
Gió Mát ngu người nhìn những người khác: "Là sao ta?"
Quả Sơn Tra đau khổ nói: "Anh tui...!ảnh sống rất healthy."
***
12 giờ đêm, Túc Mạc bỏ thiết bị đăng nhập ra, cơ thể nặng nề lại quay về.
Thiết bị cảnh báo y tế trong thiết bị đăng nhập đang lóe lên đèn đỏ, Túc Mạc tắt đi, sau đó đỡ tường đứng dậy.
Cậu lấy thuốc trong ngăn kéo ở phòng khách, đổ mấy viên uống rồi thở hắt ra.
Người máy Nhạc Nhạc săn sóc đưa nước cho cậu, mấy ký tự trên màn hình của nó nhảy loạn cả lên: "Túc Mạc, cậu uống thuốc trễ hai tiếng đồng hồ, tôi phải nói cho bác sĩ Ngô biết."
Túc Mạc uống nước, cậu để mặc Nhạc Nhạc kiểm tra huyết áp và một mớ số liệu.
Tiếng nói chuyện ồn ào của đồng đội biến mất, Túc Mạc đột nhiên cảm thấy ù tai, đầu nhức boong boong như ai đang gõ búa vào.
Cậu cố gắng bình ổn hơi thở do sự thay đổi đột ngột giữa có thể bên trong và ngoài trò chơi, tay đặt lên nút báo nguy khẩn cấp trên người Nhạc Nhạc, chờ đợi từng giây từng phút đau đớn trôi qua.
Rốt cuộc thì cơn đau đầu như búa bổ cũng mau chóng thối lui, cậu day trán, cả người toàn là mồ hôi.
Người máy Nhạc Nhạc tuần tự ghi lại số liệu cơ thể rồi lấy kim y tế trong hộp tùy thân châm cho cậu.
Lúc buồn ngủ trong trò chơi là Túc Mạc đã cảm thấy có gì đó bất ổn rồi.
Game thực tế ảo chặn cảm giác của cơ thể bên ngoài, ngũ cảm trong trò chơi sẽ căn cứ vào thiết lập để đạt tới trạng thái tối ưu nhất.
Trừ phi số liệu cơ thể phát sinh biến hóa, nếu không thì trong trò chơi, cậu sẽ không xuất hiện bất kỳ cảm giác nào hết.
Quả nhiên, ngay khi cậu tháo thiết bị đăng nhập ra là thiết bị cảnh báo lập tức sáng đèn.
Túc Mạc đã quen với những cơn đau bất chợt thế này rồi, mỗi tháng đều xảy ra vài lần, nay đã là nửa tháng, cậu còn tưởng nó không tới đấy chứ.
"Không sao." Túc Mạc chầm chậm cử động, cậu nhìn số liệu mà Nhạc Nhạc kiểm tra và đo lường, thay đổi nội tiết tố, huyết áp thấp hơn bình thường...!Túc Mạc chỉ đảo qua một lượt rồi an tĩnh chờ cơ thể hồi phục lại.
Thấy ký tự lộn xộn trên màn hình của Nhạc Nhạc, cậu bật cười nói: "Nhạc Nhạc, sao lại trưng ra vẻ mặt đau khổ đó vậy?"
Âm thanh điện tử của Nhạc Nhạc nghe có vẻ uất ức: "Cậu không uống thuốc."
"Không sao mà." Túc Mạc an ủi: "Tháng này là lần đầu tiên, khá hơn nhiều sơn với tháng trước rồi."
Thỉnh thoảng đi ngủ trễ sẽ gây ra tình trạng tim đập nhanh và buồn ngủ, tần suất đau đầu cũng tăng theo.
Nhạc Nhạc nói: "Túc Mạc."
Túc Mạc xoa cái đầu cứng cáp của Nhạc Nhạc, nghiêm túc hứa hẹn: "Tôi nhất định sẽ nghỉ ngơi sớm một chút."
Nhạc Nhạc gật đầu thật mạnh, sau đó quay đi thu dọn dụng cụ y tế bày đầy trên bàn: "Cậu không được gạt tôi nữa đó."
"Dạ, dạ." Túc Mạc nhìn người máy nhỏ nghiêm túc rồi thầm nghĩ dễ lừa ghê, sau thấy Nhạc Nhạc bận rộn như vậy thì cậu không khỏi nói: "Nhạc Nhạc, tôi có nuôi một con thỏ trong game."
Nhạc Nhạc nghe vậy thì quay đầu lại, màn hình điện tử xuất hiện một dấu chấm hỏi.
Túc Mạc: "Nó không chu đáo như cậu, lại ăn nhiều nữa chứ, ăn sạch tiền của tôi luôn."
Nhạc Nhạc trả lời: "Vậy nó là con thỏ hư rồi, cậu đừng nuôi nó nữa."
Túc Mạc phì cười, cậu nhìn linh kiện máy móc lộ ra ngoài của Nhạc Nhạc, dấu vết sửa chữa trên đó đã rất lâu rồi.
Nhạc Nhạc là người máy kiểu cũ, lúc ba mẹ chưa mất thì nó là người máy gia đình.
Về sau dọn về chỗ của chú thì Nhạc Nhạc cũng đi theo, qua cải tạo nó đã trở thành một người máy tổng hợp để chăm sóc cho cậu.
Túc Mạc vẫn còn nhớ hồi mình còn nhỏ Nhạc Nhạc đã từng bị hư một lần, lúc ấy cậu khóc lóc đi tìm người giúp đỡ, có người kiến nghị cậu đổi một cái mới, lại có người nói là trả Nhạc Nhạc về xưởng đi...!bọn họ đều nói rằng Nhạc Nhạc cũ quá rồi, nên đổi một người máy mới.
Nhưng cậu không muốn, may thay có một anh trai tốt bụng giúp cậu tìm người thợ già am hiểu sửa chữa người máy kiểu cũ nên Nhạc Nhạc mới trở về với cậu được.
Sau này trưởng thành, Túc Mạc đặc biệt nghiên cứu về sửa chữa máy móc, mấy linh kiện kiểu cũ bị cậu vọc đến phát chán.
Việc bảo dưỡng định kỳ của Nhạc Nhạc do cậu đích thân làm, các linh kiện cũ trên người nó cơ bản đã được đổi mới toàn bộ, hệ thống AI cũng thay đổi vài lần.
"Nhạc Nhạc, cậu có muốn đổi sang lớp da mô phỏng siêu ngầu không?" Túc Mạc hỏi: "Có thể tự tạo gương mặt nữa, cậu muốn thay đổi thế nào cũng được."
Nhạc Nhạc tỏ vẻ mình là một quản gia cần kiệm: "Da mô phỏng đắt lắm, cậu phải để dành tiền để sau này cưới vợ."
Hiện tại các cơ sở chữa bệnh ở Liên Minh Tinh Cầu đều miễn phí chạy chữa các chứng bệnh đặc thù.
Lại nói cậu cũng không thiếu tiền, hơn nữa giành chiến thắng trong mấy cuộc thi cũng được tiền thưởng kếch xù, tiền trong tài khoản của cậu xài cả đời cũng không hết.
Túc Mạc bật cười, trong lòng đã suy nghĩ đến việc tới Viện Nghiên Cứu chuyên môn để đặt làm da mô phỏng, còn phải mua cho Nhạc Nhạc linh kiện đời mới nhất nữa...!Túc Mạc vừa nghĩ vừa mơ màng...
Lúc Nhạc Nhạc dọn dẹp xong quay lại thì chủ nhân nhà mình đã nằm ngủ trên sô pha rồi.
Nghe tiếng hít thở đều đặn của Túc Mạc, nó bèn lấy mền lông đắp lên người cậu, lại hạ phần tựa lưng của sô pha xuống, điều chỉnh nhiệt độ phù hợp với giấc ngủ.
Âm thanh điện tử vang lên trong phòng khách yên tĩnh: "Ngủ ngon."
***
Nắng sáng tràn vào nhà, Túc Mạc đau đầu mở mắt ra.
Cậu nghe lời Nhạc Nhạc hôm nay không tập thể dục buổi sáng mà đi kiểm tra số liệu cơ thể.
Các trị số vẫn chưa trở lại phạm vi bình thường, thế là cậu không online nữa mà rú ở phòng khách chơi xếp hình.
Trò này được làm hoàn toàn bằng gỗ, nó thuộc loại đồ chơi xa xỉ ở Liên Minh Tinh Cầu, cậu đã đặt làm riêng, các mảnh ghép không có đánh dấu nên đặt ở đó trông rất lộn xộn.
Cậu rót nước, lặng lẽ cầm từng mảnh ghép lên, phân màu sắc của từng khu vực rồi đặt chúng vào vị trí chính xác.
Đây là hoạt động giải trí nhất của cậu, nó có thể khiến tâm trạng cậu bình tĩnh và vui vẻ.
Giữa trưa Nhạc Nhạc có đến ghi chép lần nữa, sau khi xác nhận các trị số đã trở về tiêu chuẩn bình thường thì mới hài lòng làm cho cậu một ly cà phê.
Trước khi đăng nhập vào trò chơi, Túc Mạc đã điều chỉnh lại chuông cảnh báo trước mặt Nhạc Nhạc.
Cậu vừa online, ba người trong đội đã có mặt, thậm chí còn tăng lên hai cấp.
Quả Sơn Tra: "Anh online rồi hả, tụi em chờ anh từ 9 giờ sáng tới giờ."
"Vậy à?" Túc Mạc quay lại vị trí cũ, chú ý Hành Tung Bất Định đứng ở xa đang nhìn mình, thế là cậu cũng gật đầu chào hỏi.
Úc Trăn đánh giá Túc Mạc, thấy vẻ mặt cậu bình thường thì bèn giấu suy đoán trong lòng, hỏi: "Nghỉ ngơi được không?"
Túc Mạc hơi kinh ngạc, nhưng vẫn trả lời: "Cũng được."
Úc Trăn không nói gì nữa mà tiếp tục đánh quái.
"Momo, em có chuyện muốn nói với anh." Gió Mát lập tức chặn đường: "Là về chuyện livestream, anh cũng biết em là streamer, nền tảng bên kia có quy định về thời lượng phát sóng, vậy nên em muốn hỏi là mọi người có phiền nếu em livestream không? Tháng này em chưa đạt KPI."
Túc Mạc nhìn mọi người.
Quả Sơn Tra nhấc tay nói: "Tui không có ý kiến, ý kiến của anh tui chính là ý kiến của tui."
Túc Mạc: "Cậu không có tí chủ kiến nào à?"
Quả Sơn Tra vô cùng quyết đoán nói: "Không có."
Úc Trăn gật đầu, tỏ vẻ mình không có ý kiến gì.
Túc Mạc cũng thấy chẳng sao: "Cậu live đi."
Cậu lại nhìn Úc Trăn, hỏi: "Tiến độ thế nào rồi? Có phát hiện vấn đề gì không?"
Úc Trăn nói: "Dựa theo sự thay đổi của ba loại hoa văn thì số lượng quái và khu vực tấn công chính là nhân tố khiến chúng biến hóa."
Anh vung tay lên, một bản vẽ tích hợp xuất hiện, trong đó có ba loại hoa văn.
Thấy bản vẽ, Túc Mạc hơi sửng sốt: "Ở đâu ra vậy?"
Úc Trăn giải thích ngắn gọn cho cậu công năng của bản vẽ.
Túc