Lục Tiêu đi rồi, Tông Niệm bỗng dưng thấy thiếu mất thứ gì. Buổi sáng sẽ có một người quần áo chỉnh tề quấn lấy mình, giờ ngọ lúc dùng cơm sẽ có người không chịu ăn quang minh chính đại nhìn mình chằm chằm, rồi người đó cứ được một tấc lại càng lấn thêm một tấc nữa, luôn luôn theo sát, quấn quít không rời.
Không có cái tên cứ chấp nhất đặt tầm mắt lên người mình, thành thật thì lúc đầu Tông Niệm còn thả lỏng một chút, nhưng sau đó lại cảm thấy không quen.
"Khách quan, những món này đã đủ chưa?"
"Đủ rồi...."
Nói xong, Tông Niệm quay đầu lại, nhìn thấy ghế đối diện trống không, hắn mới phát hiện mình theo thói quen tìm bóng lưng Lục Tiêu, lập tức ảo não không thôi.
... Cũng không phải chưa từng sống cảnh một thân một mình, sao bây giờ giống như bản thân bị chiều hư rồi.
Lúc ở dưới vách núi kia chưa từng cảm thấy cô đơn, giờ mới ngắn ngủi mấy ngày đã không thể thích ứng được cảm giác trống rỗng.
Nếu Lục Tiêu biết được tâm tư bây giờ của hắn, chỉ hận không thể mọc cánh bay tới bên người thương không rời đi nữa.
Hắn mấy ngày nay đều cùng Nhạc Tiếu dò hỏi chút chuyện của các môn phái, nỗ lực bắt lấy một chút manh mối. Bất đắc dĩ là, tuy danh tiếng Nhạc Tiếu trên giang hồ trải rộng, cũng nhiều lúc ăn phải quả đắng, bị người khác mời ra tận cửa.
"Ôi -- " Nhạc Tiếu đối với chuyện này chỉ có thể than thở, "Sư đệ, ngươi tính xen hôm nay chúng ta bị đuổi ra cửa mấy lần rồi?"
Tông Niệm không nghe ra Nhạc Tiếu đang bất đắc dĩ hỏi, còn tưởng hắn thật muốn biết, ngoan ngoãn nói: " Bốn lần rồi."
Sư đệ quả nhiên tâm thẳng như ruột ngựa! Bị câu trả lời của Tông Niệm đâm cho một đao, Nhạc Tiếu càng thêm buồn rầu.
"Ngày mai là diễn ra lễ hội tại cầu Chức Nữ rồi. Nhưng mấy ngày nay các môn phát phát sinh mâu thuẫn có lớn có nhỏ cũng đến mười mấy phái. Cứ như vậy Giám Bảo đại hội sẽ trở thành một tràng đấu mất."
Lo lắng của Nhạc Tiếu không hề dư thừa, nếu ngày mai các môn phái tự nhiên trở mặt thì Giám Bảo đại hội sẽ thành nơi cực hung hiểm.
Những buổi đấu giá giống thế này, hoặc nhiều hoặc ít đều có chuyện bỗng dưng tăng giá một cách ác ý, hoặc là xuất hiện kỳ trân dị bảo khiến tranh đoạt xảy ra. Năm trước Giám Bảo đại hội tất nhiên đã đề ra quy định, bình yên trôi qua, này sau lưng không thể không có thế lực chống trụ, nếu không sao có thể dễ dàng trôi qua như vậy.
"Nếu năm nay cũng do Lâm gia chủ trì thì tốt rồi." Nhạc Tiếu lẩm bẩm nói.
Nhạc Tiếu nói đến Lâm gia, chính là Lâm gia ở thành Dương Châu. Trăm năm trước, gia chủ đời thứ nhất của nhà họ Lâm vì y thuật xuất chúng bị giáo chủ ma giáo bắt đến để xem bệnh cho giáo chúng, nhưng người này làm người chính trực, không muốn cùng ma giáo thông đồng làm bậy, liền cùng minh chủ võ lâm lúc đó bắt tay hợp tác. Đầu tiên bọn họ mang đến một loại độc vô sắc vô vị thế gian khó giải, không mảy may biến sắc giao cho giáo chủ ma giáo, lại đi ước định giao chiến, trong lúc quyết đấu vị giáo chủ bị độc phát, gia chủ họ lâm dùng thuốc giải áp chế, đuổi ma giáo ra khỏi Trung Nguyên, vì vậy ma giáo chỉ có thể lui đến Tây vực nghỉ ngơi lại sức.
Từ đây Lâm gia liền từ trong đống thế gia vọng tộc nhảy xa một bước, danh chấn thiên hạ, đứng trong biển người chốn võ lâm trụ vững một chân.
Vô số kẻ trong võ lâm vì mộ danh mà đến, chỉ cầu một phương thuốc từ Lâm gia. Mà Giám Bảo đại hội lúc bắt đầu chỉ bán linh dược làm từ gia tộc này, sau đó dần dần chuyển sang đấu giá bảo vật.
Mà gần mười mấy năm nay, thế lực Lâm gia suy yếu, gia chủ lại có ý muốn lánh đời, không muốn hỏi đến chuyện giang hồ, năm nay dù không tham gia Giám Bảo đại hội, cũng đem chức chủ trì giao cho môn phái khác cũng thiện về dược, La thế gia.
Chỉ là La thế gia tiếng nói không vang, nếu có kẻ đến sinh sự, sợ là áp không được.
Chuyện xưa về bối cảnh thế gia vọng tộc Tông Niệm nghe Nhạc Tiếu nói cũng không phải một hai lần, nhưng hắn không giống Nhạc Tiếu lo lắng sốt ruột đến đứng ngồi không yên. Trải qua nhiều khúc chiết phía trước, Tông Niệm không cho rằng cứ biểu hiện lo lắng sẽ có tác dụng. Người sau màn quyết tâm muốn khuấy vũng nước đục này, lúc không có manh mối cũng không nên suy nghĩ nhiều làm gì, chi bằng nhẫn nại chờ đợi, có khi đối phương sẽ lộ sơ hở không chừng.
"Sư huynh không cần quá gấp." Nhưng trước tiên cứ an ủi sư huynh đã, miễn cho y ưu tư quá nhiều, lại mất ngủ.
Cùng Nhạc Tiếu ra ngoài cả ngày, vừa trở lại khách điếm, Tông Niệm đẩy cửa vào, giống như tính toán chính xác thời điểm hắn trở về, bên cửa sổ vang lên vài tiếng. Tông Niệm nghe đã biết là tiếng mỏ chim gõ vào cửa sổ, lập tức đi đến mở cửa, đón một con bồ câu lông đen vào phòng.
Bồ câu kia vừa thấy Tông Niệm đã nhẹ nhàng bay qua, ngừng trên tay Tông Niệm, ngoan ngoãn để hắn rút thư từ chân nó ra, lại cúi đầu cọ cọ ngón tay trắng nõn của hắn, như cùng người nói tạm biệt, tiếp theo liền vỗ cánh bay về phía trời đêm.
Tông Niệm mở tờ giấy nhỏ không tính là một bức thư kia ra, trên giấy thế mà trống không, giống như có người cố ý trêu đùa gửi cho hắn một tờ giấy chẳng có gì. Thần sắc Tông Niệm không đổi, đem giấy huơ trên lửa nơi giá nến, một lúc sau tờ giấy trắng gần như biến thành một bức thư bình thường, dày đặc chữ.
"Cần gì viết nhiều thế này... " Tông Niệm liếc mắt cũng thấy nhức đầu, hắn thật không biết Lục Tiêu mỗi ngày trăm công ngàn việc như vậy, sao có thể rảnh rang viết cho mình nhiều thế được?!
Rốt cuộc cũng xem qua hết mấy dòng chữ chen chúc kia, lần này Lục Tiêu truyền tới một tin tức ngoài mong đợi của Tông Niệm.
Lúc trước hắn từng nói cho Lục Tiêu biết mẫu thân mình có căn dặn nếu bản thân chịu không nổi nữa hãy đi tìm một người tên Cung Ảnh, lúc đó Lục Tiêu biểu tình phức tạp, hắn còn chưa kịp hỏi lại bọn họ đã tách ra. Không nghĩ đến Lục Tiêu còn nhớ đến việc này, thu thập tốt tin tức liền gửi cho hắn.
Trong lòng Tông Niệm chợt ấm áp, Lục Tiêu luôn là người đem chuyện của hắn để trong lòng, rất nhiều thời điểm hắn còn chưa hỏi, mọi chuyện đều được y thu xếp ổn thỏa. Tông Niệm chưa bao giờ nghe mẫu thân mình nhắc đến người tên Cung Ảnh, cũng chưa đến hoàn cảnh cực kỳ nguy nan, vì thế hắn chưa bao giờ tìm đến người này.
Hắn nhìn mẫu giấy, nhưng lúc đọc kỹ tin tức thì lại nhíu mày.
Nam tử tên Cung Ảnh