"Cung nghênh các vị, tại hạ là chưởng môn La thế gia, Minh Cốc." Trung niên nam tử vừa bước lên đài liền hướng bốn phía khom lưng nhẹ cúi chào, sau đó giới thiệu ngắn gọn. Ông thoạt nhìn sắc mặt hồng nhuận, lại được bồi bổ cẩn thận, hiện ra dáng vẻ trung niên khoẻ mạnh, nhưng Nhạc Tiếu biết vị chưởng môn này đã gần trăm tuổi.
Minh Cốc theo đuổi chính là con đường dưỡng sinh, không hứng thú giang hồ thế tục, lần này vậy mà được mời đến chủ trì đại hội, cũng là chuyện hiếm lạ.
Nhạc Tiếu trước đây cũng không gặp qua Minh Cốc, nhưng biết ông từng là môn đồ của Lâm gia, cho đến lúc bốn mươi tuổi mới rời Lâm gia lập môn hộ, một tay sáng lập La thế gia, chuyên nghiên cứu thuật pháp giúp bảo trì tuổi thọ.
Chưởng môn Minh Cốc đứng ở sảnh chính không tiếp tục nói gì thêm nữa, giơ tay lên, từ bên người xuất hiện hai đệ tử mặc áo bào trắng đầu đội khăn vuông, trong tay cầm một hộp gấm, cung kính nâng lên trước mặt Minh Cốc.
Minh Cốc đem hai hộp gấm giống nhau như đúc đặt lên cái bệ bằng bạch ngọc trên bàn, sau đó mở ra một trong hai hộp, trong đó đặt một viên thuốc màu trắng toàn thân trong suốt.
"Thân là người điều hành buổi đại hội lần này, tại hạ Minh Cốc đại diện cho La thế gia dâng lên hai viên Thánh Tuyền Hoàn. Dược vật sẽ trao cho người trả giá cao nhất, xin mời các vị! "
Lúc Minh Cốc nói xong, Nhạc Tiếu rõ ràng nghe bốn phía nổi lên tiếng bàn tán thảo luận. Cũng khó trách được, vị chưởng môn Minh Cốc này tuổi tác sắp cạn, nhưng xem ông sắc mặt và tinh thần, hơn một nửa chính là công hiệu của Thánh Tuyền Hoàn. Chỉ là Thánh Tuyền Hoàn là dược vật quý giá, ngàn vàng khó mua, không nghĩ đến có thể thấy trong Giám Bảo đại hội, hơn nữa còn là hai viên!
Đồ vừa mở lập tức hun nóng bầu không khí, hai viên Thánh Tuyền Hoàn nhanh chóng bị hai môn phái đoạt đi trong tức khắc, giá cao ngất ngưỡng làm Nhạc Tiếu líu lưỡi.
Trân bảo hôm nay tất nhiên không chỉ có hai viên thuốc đó, bí tịch, thuốc quý, vũ khí, đều lục tục được đưa lên sàn. Cũng không phải không xuất hiện tình huống hai môn phái cùng tranh đoạt đồ, nhưng làm Nhạc Tiếu ngạc nhiên chính là bọn họ rất nhanh đã không còn tranh chấp nữa, chuyện hai môn phái ra tay đánh nhau cũng không như tưởng tượng mà xuất hiện.
Giám Bảo đại hội diễn ra cho đến buổi tối, thương phẩm xuất hiện về sau lại càng hiếm quý. Hơn nữa không chỉ đồ vật, lúc nãy Nhạc Tiếu nhìn thấy hai ca cơ khuôn mặt diễm lệ bước lên đấu giá đài, bị hai môn phái hồi nãy nhảy ra tranh đoạt, vừa náo nhiệt vừa kích thích.
Trong lòng Nhạc Tiếu có tính toán, Xích Tinh Vũ Luyện chính là màn kịch quan trọng nhất, chắc chắn sẽ được đưa lên. Trước mắt còn một lúc nữa mới đến thời gian, Nhạc Tiếu thở dài thườn thượt.
Ai, thật muốn nhanh đi tìm sư đệ.
Lúc Nhạc Tiếu đang mong nhớ sư đệ Tông Niệm nhà mình, cũng có một người khác cũng trằn trọc như thế.
****
Tuy nói trên danh nghĩa là lâu chủ của Vô Vọng lâu, Lục Tiêu không hề cảm thấy mình nắm được quyền lực chân chính. Bất quá chuyện y làm chỉ là giải quyết một chút sự vụ thông thường, nếu không phải Vô Vọng lâu là nơi đầy gió tanh mưa máu và làm ăn không minh bạch, thì y sẽ thấy mình giống như quản gia.
Từ nhỏ được nuôi dưỡng trong lâu, bởi vì tư chất tốt, lâu chủ đời trước cho y một chân cạnh tranh. Bởi trong lòng người kia, bất kể là cửa ải gian nan cỡ nào mình đều có thể vượt qua.
Quy củ trong lâu rất nhiều lại rất kỳ quái, kỳ quái nhất chính quan hệ giữa lâu chủ và hộ pháp.
Dần dần, Lục Tiêu biết mặt ngoài Vô Vọng là tổ chức sát thủ, mà bên trong lại ẩn giấu một thế lực thần bí nào đó.
Trong ba năm Tông Niệm rớt xuống vách núi, Lục Tiêu sâu sắc cảm nhận được trong tay không quyền không lực là thế nào, ngay cả người mình yêu cũng không bảo vệ được. Vốn y không muốn tiến vào vòng xoáy sâu không thấy đáy này, Lục Tiêu cũng không còn cách nào khác đành nghiến răng nhảy vào.
Cho dù không còn cách nào nhìn thấy người đó nữa, cũng phải đem những người từng bắt nạt hắn, bức bách hắn bằm thây vạn đoạn, giết không còn một ai.
"Ồ? Là ngươi xích chân Kỷ Chi của ta, kéo hắn vào Thanh Quang trang?" Y mang trên mặt nét cười như lúc đùa giỡn với Tông Niệm, nhưng ý cười lại không lọt vào đáy mắt xa xăm. Người bị Lục Tiêu dùng tay bóp lấy không cách nào phát ra âm thanh, bởi vì nghẹt thở mà hai mắt mở to, miệng không đóng được chảy nước dãi, chốc lát sau liền tắt thở.
Một tiếng lạch cạch, y tùy ý đem thi thể vứt trên mặt đất, chưa từng bố thí một ánh mắt.
"Ngươi, ngươi... Đến cùng là ai?! " Xác chết la liệt trong đình viện, chỉ còn duy nhất một người sống, đùi phải của hắn bị bẻ gãy nằm ở hướng ngược so với thân, vì thế hắn chỉ có thể ở đó vừa hoảng sợ nhìn Lục Tiêu chậm rãi đi đến, vừa nằm trên mặt đất vươn tay bò về phía trước.
"Buông tha ta! Buông tha ta đi! Ta không làm gì cả! Ta vô tội!"
Nghe hắn hoảng sợ xin tha, Lục Tiêu không khỏi cười giễu cợt. Y hứng thú bừng bừng ngồi xổm xuống, không chớp mắt nhìn người trên mặt đất. Chỉ là ánh mắt y lạnh đến mức có thể khiến máu trên đất đông lại, chiếu thẳng lên người làm người kia lạnh gáy.
"Ngươi là -- Thanh Trường Vinh đi." Lục Tiêu thả chậm lời, ngữ khí thản nhiên, đem từng chữ phun ra.
Vốn đã rất chật vật, Thanh Trường Vinh nhìn Lục Tiêu ánh mắt lạnh như băng, trong khoảng thời gian ngắn không biết là nên thừa nhận, hay là nói dối không quen biết. Nhưng trong khoảnh khắc đó, hắn không cần lựa chọn nữa --
Lục Tiêu nhanh như chớp lấy tay thọc xuyên qua tấm lưng của Thanh Trường Vinh, nắm ra trái tim hãy còn đang đập.
Mấy giọt máu tươi bắn lên khoé miệng đang cười, hòa chung với sắc môi của y làm người ta cảm thấy chói mắt.
"Ta không thể bắt ngươi mang Kỷ Chi trở về bên ta, việc ta làm được chỉ là dẫn ngươi xuống bồi Kỷ Chi."
Một thân sạch sẽ bị nhuộm đỏ, thanh niên cầm trái tim máu tươi dầm dề đứng dậy, dùng tay khác cẩn thận từng li từng tí lấy cái còi từ trong áo ra, đặt bên môi nhẹ nhàng thổi.
Tiếng còi trong trẻo vang lên cùng ánh tà