Ngoài phòng sắc trời chưa sáng hẳn, không giống như suy nghĩ mặt trời đã lên cao của Tông Niệm, phía chân trời mơ hồ xuất hiện một tia sáng, thấy được bầu trời trong vạn dặm không một áng mây, có vẻ hôm nay thời tiết sẽ rất đẹp.
Ngày hè hừng đông rất sớm, chỉ chốc lát sau mặt trời sẽ mọc lên. Tông Niệm đoán thời gian mình ở trong gian mật thất kia, không khỏi thở dài.
Thư phòng có mật thất cũng không phải nơi đặc biệt gì, bày trí như nhau, trên giá sách xếp đầy y thư, đủ để cho thấy sự say mê của chủ nhân thư phòng. Vật bài trí trong thư phòng không có cái nào không phải vật quý, Tông Niệm tuy không hiểu biết nhiều, nhưng vẫn nhìn ra thân phận cao thâm của người này, nhất định là xuất thân từ thế gia. Chỉ là không biết nơi này có phải Lâm gia hay không, cần ra ngoài mới biết được.
Tông Niệm bước đến cửa, muốn đẩy cửa đi ra ngoài, nhưng sau lại suy nghĩ, nơi này nếu là trong viện của thế gia, đáng ra phải có người hầu, tuy rằng bây giờ trời còn chưa sáng hẳn, bọn họ cũng không thể lười biếng, như thường lệ hẳn phải sớm rời giường chuẩn bị, mình cứ thế đi ra sẽ kinh động đến họ.
Cũng may Tông Niệm tu luyện chưởng pháp thích hợp nhất cho việc ẩn thân chạy trốn, chỉ cần cẩn thận một chút, ra ra vào vào không thành vấn đề.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, đầu tiên Tông Niệm xác nhận ngoài phòng không có tôi tớ đi qua, tiếp theo mới cẩn thận leo cửa sổ ra ngoài. Bên ngoài là một khoảng sân khá rộng, còn có núi giả sông nhỏ uốn ngang, cảm nhận được mấy phần khí phái.
Lẳng lặng cố gắng không phát ra tiếng động lẻn đi, Tông Niệm nhìn bên ngoài mới thấy hồi nãy phán đoán không trật đi đâu được. Ở viện ngoài, người hầu đang đi lại khắp nơi, mỗi người bước chân vội vàng, giống như đang chuẩn bị gì đó. Nơi thư phòng chỗ Tông Niệm trốn yêu cầu cần thanh tĩnh, trong sân không ai lại. Nhưng ngoài viện rõ là không giống, nếu muốn từ đây chuồn đi, dưới nhiều con mắt như vậy chính là rất khó.
Làm sao bây giờ? Tông Niệm không dám đứng yên một chỗ, sợ bị người phát hiện, mà cách đây không xa có một cây đại thụ cành lá rậm rạp dựa tường đứng thẳng, trong lòng Tông Niệm vui vẻ, dùng tuyệt chiêu leo cây bắt chim của mình hồi còn nhỏ, bịch bịch vài tiếng đã leo lên, dựa vào cành lá che mình, nhìn xuống quan sát sân viện không nhỏ này.
Từ trên cây nhìn xuống, nơi này lớn đến mức gấp ba cái Phi Tinh Ổ, nhìn mỏi mắt cũng không đến điểm cuối. Mười mấy cái sân viện xếp đều tăm tắp, song song chỉnh tề, phòng xây nhiều đến mức như số quân trên bàn cờ, vẫn như cũ là quá nhiều nên không biết đếm từ đâu. Cách đó còn có ngọn núi xanh xanh có mây mù lượn lờ, nếu không phải đây là một đại thế gia quyền lực thâm hậu, thì rất khó để nuôi nổi một đại gia như thế này.
Mà có thể thấy được từ xa, nơi này còn có một toà tiểu lâu, nó đứng lặng lẽ trong một đám viện tử lùn lùn, thật khó để người ta dời ánh mắt. Nhìn đến toà tiểu lâu, Tông Niệm như bừng tỉnh đại ngộ biết được đây là chỗ nào.
Đây chính là biệt trang của Lâm gia! Hôm nay là ngày cử hành Giám Bảo đại hội!
Lúc vừa vào Dương Châu, Tông Niệm nghe Lục Tiêu từng nhắc qua nơi tổ chức đại hội. Lúc ấy Lục Tiêu nói: "Biệt trang rất lớn, chỉ tổ chức Giám Bảo đại hội cũng không chiếm bao nhiêu, thậm chí còn dư dả nhiều lắm."
Tông Niệm khó có thể tưởng tượng, nói: "Sân viện nếu lớn, chắc không phải giữa ban ngày để tất cả các môn phái ngồi ở dưới đi? Thính đường của bọn họ có lớn đến mức đủ chỗ cho tất cả các môn phái chăng?"
"Kỷ Chi không biết rồi." Lục Tiêu tiến sát lại, cười nói: "Ở biệt trang của Lâm gia có một tiểu lâu, như động trời, rất thích hợp làm nơi tổ chức."
Lúc này nhìn đến tòa lâu bị cô lập ở đó, Tông Niệm tự nhiên biết mình đang ở đâu.
Biệt trang này thật lớn, không khỏi nói làm sinh ý cũng rất tốt, y phục trên người của tôi tớ nơi đây cũng không phải vải thô bình thường. Lâm gia thật sự suy yếu lánh đời? Này chỉ sợ là không phải! Tông Niệm suy nghĩ bay nhanh, nháy mắt đem chuyện này suy nghĩ đến đầu đuôi rõ ràng.
Bất quá nếu hắn thân đã ở nơi tổ chức đại hội, cũng không vội rời đi. Hắn dù sao cũng muốn đem chuyện này tìm hiểu rõ ràng.
Nhưng nếu chỉ ngồi ở trên cây cũng không thể hỏi thăm tin tức được. Tông Niệm trái lo phải nghĩ, vừa lúc thấy một tôi tớ đi vào sân, một chủ ý lập tức nảy ra.
Hắn kiên nhẫn chờ người hầu từ trong phòng đi ra, lúc người nọ đi ngang qua dưới tàng cây, Tông Niệm nhảy xuống đánh một phát ngất luôn, tiếp theo liền cõng người bò lên trên cây cùng người đổi y phục, cải trang thành nô bộc Lâm gia.
Tông Niệm trước khi nhảy xuống không quên điểm huyệt người nọ, không muốn người tỉnh dậy quá sớm hoảng sợ kêu lên sẽ làm hỏng việc.
****
Chuẩn bị xong, Tông Niệm bắt chước người ở đây, cong lưng đi hướng ra ngoài sân viện. Vốn hắn định đi qua tiểu lâu xem có phát hiện cái gì không, nhưng trên đường đi liền bị một người ăn vận như tổng quản gọi đi qua. Tông Niệm còn tưởng bản thân bị phát hiện rồi, ai ngờ tổng quản chỉ tình cờ chọn người thôi.
Tổng quản còn gọi thêm một số nô bộc khác nữa, bọn họ đi theo sau tổng quản khom lưng cúi đầu, cung kính cẩn thận đi theo, cũng không hỏi là đi nơi nào. Tông Niệm cũng giống họ, nhưng hắn còn chú ý một chút, đem đường đi nhớ kỹ. Thẳng cho đến khi tổng quản dừng lại, Tông Niệm phát hiện bọn họ đã đến một sân viện hẻo lánh.
"Các ngươi quét tước sân này cho sạch sẽ, chăn trong phòng phải đổi mới, còn mang thêm chút trà nước lại đây. Không hỏi, không nhìn, nếu không hậu quả các ngươi gánh." Tông quản cau mày phân phó xong, thấy bọn họ gật đầu vâng dạ, lại nói thêm một câu: "Nếu có người lại đây, dù có chuyện gì cũng nhớ phải hầu hạ cho tốt, không thể chậm trễ."
Dứt lời liền rời đi.
Sau đó, mấy tôi tớ đều tản ra các phía để làm việc. Câu nói cuối cùng của tổng quản quả thật kỳ lạ, nhưng Tông Niệm cũng không suy nghĩ nhiều, thấy thời cơ tốt tất nhiên muốn chuồn, liền làm bộ quét dọn một chút.
Lúc hắn đang quét lá, cảm thấy có người đang nhích lại gần.
"Ngươi cũng là người mới hả?" Thì ra là người đầu tiên bị tổng quản gọi, đang thấp giọng bắt chuyện với Tông Niệm.
Tông Niện chỉ gật đầu, biểu hiện lãnh đạm.
Người nọ cứ như tìm được bạn tốt, cũng mặc kệ biểu hiện của hắn, bắt đầu nói tiếp: "Ta cũng mới tới đây, nghe nói sân viện này là dành cho khách quý dùng, chỉ là vị khách này tính tình cổ quái, mỗi lần người đến đều phải đem sân quét cho không nhiễm một hạt bụi, nếu không sẽ nổi giận."
Khách quý? Tông Niệm sắc mặt không đổi, vẫn cần cù chăm chỉ cầm chổi quét lá, hai lỗ tai lại dựng thẳng lên, bắt đầu chăm chú nghe người kế bên nói chuyện.
"Hơn nữa nghe nói mỗi lần đến ngoại hình khách quý không giống nhau, có lúc là nam tử tráng niên, có khi là một ông lão tuy gầy nhưng nhìn rất chắc khoẻ, có đôi khi là một cô nương nũng nịu! Không phải rất kỳ quái sao, là yêu quái biến thành, giống trong thoại bản nói có khả năng biến hóa?"
Mỗi lần đến thì ngoại hình khác nhau... Đây hẳn là dịch dung. Người thường xuyên dịch dung, phần lớn là để che giấu thân phận, giống như Tông Niệm.
Khoan đã, người hầu mới này cũng biết hơi nhiều rồi đó! Hay là hắn biết mình không phải nô bộc của biệt trang này? Tông Niệm trong lòng cả kinh, vội ngẩng đầu lên xem hắn, lại thấy trong đôi mắt đối phương đang giấu ý cười, biểu tình này vậy mà nhìn rất quen.
"Ngươi là... " Tông Niệm đã nhận ra, ".... Tùng Thanh!"
Trên khuôn mặt phổ thông kia lộ ra nét cười vui sướng, "Tông thiếu hiệp,