Thưởng á?
Tông Niệm mở to hai mắt nhìn, trong lòng chấn kinh. Hắn không tin tưởng mà quay đầu nhìn cái người bao nhiêu cũng không biết đủ _ Lục Tiêu, đang dính trên người mình. "Chẳng lẽ.... Là huynh làm?" Lời vừa thốt ra Tông Niệm liền nhíu mày trầm tư, những kẻ thù kia không tính là thế gia vọng tộc, nhưng leo được tới nay thì thực lực cũng không phải yếu, chỉ bằng một mình Lục Tiêu đòi đối phó người ta thì có chút miễn cưỡng.
Lục Tiêu không tỏ ra khiêm tốn chút nào liền gật đầu, "Là ta."
Không chờ Tông Niệm thắc mắc tiếp, Lục Tiêu đã hỏi trước, "Kỷ Chi trước nay chưa từng hỏi qua lai lịch của ta, có phải là không muốn biết?"
"...... Không phải." Ôm cánh tay có chút cứng đờ, Tông Niệm sửng sốt, chính mình chưa từng nghĩ như vậy, "Chuyện huynh không muốn nói, ta sẽ không hỏi, mà huynh muốn, ta đương nhiên sẽ nghe." Kết giao bằng hữu có đôi lúc đừng hỏi quá nhiều, đây là lời phụ mẫu dạy hắn.
Nghi vấn nhiều năm đã được cởi bỏ, biết hắn không phải chán ghét mình, Lục Tiêu thả lỏng, liền vui sướng