Edit: Ry
Tiếng ve kêu rả rích, tiết trời dần nóng lên, thế mà đã tới mùa hạ.
Bút lông sói lướt trên trang giấy Tuyên Thành trắng muốt, nét chữ thanh tú đang nắn nót ghi lại nhật kí chữa bệnh, không hề có chút qua loa. Từ miệng vết thương ban đầu cho đến dùng dược vật khử độc, rồi ba tháng trước khơi thông kinh mạch, hồi sinh đan điền, mỗi quá trình trị liệu, mỗi phương thuốc sử dụng đều được viết rõ ràng rành mạch, đóng thành từng quyển, lưu lại làm bệnh án về sau tham khảo.
Trạng thái tâm lý của Việt Vô Hoan, Tống Thanh Thời lại không biết viết như thế nào, do dự hồi lâu, cuối cùng cậu chỉ đơn giản viết mấy dòng trong bệnh án, so với hồi đầu mới đến thì có vẻ đã có xu thế chuyển biến tốt đẹp.
Quy luật sinh hoạt làm việc và nghỉ ngơi của Việt Vô Hoan trở nên bận rộn.
Y tìm được một thanh kiếm không ai dùng ở trong kho, trời chưa sáng đã luyện kiếm hết hai canh giờ, sau đó chờ Tống Thanh Thời rửa mặt xong thì cùng cậu đọc sách thêm hai canh giờ, học tập kiến thức y học, buổi chiều sẽ cùng nhau nghiên cứu giải phẫu hoặc là làm thí nghiệm phối dược luyện đan, ban đêm thì xử lý xong việc trong Dược Vương Cốc, y sẽ ngồi luyện khí hai canh giờ.
Thể chất của tu sĩ không cần ngủ nhiều, cho nên y không muốn lãng phí thời gian, mỗi ngày chỉ ngủ một hai canh giờ. Nếu không phải Tống Thanh Thời nhất quyết phải ăn chung thì có khi y cũng sẽ dùng Tích Cốc đan để thay thế thức ăn.
Tống Thanh Thời không ngờ đời này mình còn có ngày khuyên người khác đừng học nhiều quá.
Việt Vô Hoan lại nói y đã lãng phí quá nhiều thời gian, nên phải tranh thủ từng giây từng phút.
Bởi vì trước kia đã đến Trúc Cơ, lại thêm tư chất đã tốt hơn, y mau chóng đạt tới Luyện Khí tầng sáu, Trúc Cơ lại lần nữa nằm trong tầm tay.
Tống Thanh Thời nhìn tình trạng cơ thể càng ngày càng tốt đẹp trên bệnh án, thôi cứ tùy y đi.
...
Theo mùa hè đến, Tống Thanh Thời khám phá ra chỗ tốt của băng lụa. Lúc ở thế giới gốc, cậu thích mặc áo ngủ tơ tằm, thích nằm ngủ trong cảm giác được tơ lụa mềm mại tự nhiên bao lấy, đấy coi như là sự cố chấp duy nhất trong đời cậu. Băng lụa của tiên giới tốt hơn rất nhiều so với lụa tơ tằm của nhân gian, dán ở trên người, nhẹ như không mặc gì, hơi lành lạnh mịn nhẵn, quét sạch đi cái nóng.
Cậu yêu cầu dược phó mua thêm vài thớ băng lụa trắng, làm thành hai bộ áo ngủ hiện đại. Mỗi ngày mặc đồ ngủ thùng thình, áo phông ngắn tay với cổ áo hơi trễ và quần chun rộng rãi, lúc ngủ cực kì thoải mái.
Cậu còn định may bộ áo ngủ phiên bản cải tiến này cho Việt Vô Hoan nữa.
Việt Vô Hoan nhìn áo ngủ trên người cậu nửa ngày, từ chối, sau đó đi luyện kiếm thêm một canh giờ nữa.
Tống Thanh Thời còn muốn cắt ngắn tóc, cậu là con trai, không quen để tóc dài như vậy, cả ngày cũng chỉ ru rú ở trong nhà nên cũng chẳng muốn tốn thời gian để chải đầu. Cậu cầm cái kéo múa may nửa ngày trước gương định cắt thì Việt Vô Hoan đi vào nhìn thấy, lập tức nhào tới cướp kéo của cậu, lần đầu tiên nổi giận với cậu: "Tôn chủ muốn làm gì?!"
Biết được nguyên nhân xong, y dạy dỗ Tống Thanh Thời một trận.
"Tóc da trên thân thể đều rất quý giá. Trong mắt người đời, nam nhân cắt tóc chỉ có ba loại." Việt Vô Hoan gần như không khống chế được lửa giận, giọng điệu cực kì nghiêm khắc: "Một là người xuất gia, hai là kẻ có tội, ba là lũ người ngạo mạn điên cuồng, tôn chủ muốn trở thành loại nào?"
Tống Thanh Thời điên cuồng lắc đầu: "Không muốn trở thành cái nào hết, chỉ là ta thấy tóc dài vướng quá, chải đầu rất phiền."
"Để ta thử buộc tóc cho ngươi." Việt Vô Hoan biết được nguyên nhân thì thở ra một hơi. Y cầm lấy chiếc lược gỗ trên bàn gương, đổ một chút cao hoa lan vào trong tay, cẩn thận giúp cậu sửa sang lại đầu tóc, dùng một sợi dây dài mảnh buộc tóc cậu lại, sau đó xoắn hết lên tạo thành một búi tóc, đeo phát quan ngọc trắng cho cậu. Cuối cùng, lưu luyến buông tay ra: "Như vậy có được không?"
"Tốt quá, ngươi khéo tay thật đấy." Tống Thanh Thời nhìn mái tóc gọn gàng hơn mình tự chải không biết bao nhiêu lần, khen ngợi xong thì hỏi: "Vô Hoan, hay là ta tìm một tì nữ chải đầu nhé?"
Tay cầm lược của Việt Vô Hoan khựng lại, y kiềm chế sự xấu xa đang mơ hồ toát ra, nhẹ nhàng hỏi: "Tôn chủ... Không thích ta buộc tóc cho ư? Muốn tìm người khác tới làm à?"
Tống Thanh Thời lập tức phủ nhận: "Ta sợ dùng gáo vàng múc nước giếng bùn thôi."
Việt Vô Hoan quay đầu, mỉm cười: "Tôn chủ có công ơn lớn lao với Vô Hoan, Vô Hoan lại không thể báo đáp, hàng đêm khó ngủ, nếu có thể vì tôn chủ mà làm chút việc nhỏ, sẽ giúp cho Vô Hoan cảm thấy an lòng hơn nhiều..."
Tống Thanh Thời nghe được những lời này, cảm thấy rất vui, quả quyết đồng ý: "Nếu ngươi không thấy phiền thì tóc của ta nhờ ngươi hết vậy."
Việt Vô Hoan dịu dàng giúp cậu vén lại tóc mai, mỉm cười đồng ý.
Khi còn bé, y từng thấy Thái Tử ca ca giúp Thái Tử Phi vấn tóc, muôn vẻ dịu dàng, hết mực cẩn thận.
Lúc ấy ca ca còn là tướng quân dũng mãnh nhất, rất được mọi người sùng bái, y không hiểu vì sao Thái Tử ca ca lại muốn làm những chuyện nhàm chán này, ca ca lại vui cười hớn hở nói cho y biết: "Tay nâng lược chải tình lên mái đầu, để tiền duyên ôm trọn tóc người thương*. Tiểu Vô Hoan, sau này đệ lớn lên, gặp được người mình thương sẽ hiểu được niềm vui của chuyện này."
*Nguyên văn: 执手提梳浓情过, 却留发丝绕前缘. Chấp thủ đề sơ nùng tình quá, khước lưu phát ti nhiễu tiền duyên. Tay cầm lược chải tóc cho người, chải cả những yêu thương, mỗi sợi tóc là một sợi duyên tình từ kiếp trước. Đây là 2 câu cuối trong một bài thơ có 4 câu, không rõ xuất xứ, ý thơ miêu tả sự ái ân triền miên giữa người con trai và người con gái. Lời dịch thơ là mình tự