Edit: Ry
Tống Thanh Thời chắp tay trước ngực, mặt mũi tràn đầy thành kính nói với Việt Vô Hoan: "Bảo bối lớn nhất của ta đến rồi!"
Việt Vô Hoan hoang mang một hồi, phát hiện thứ cậu nhìn là sáu con chuột bạch nhỏ đang chạy tới chạy lui trong cái lồng trên tay mình, y vội vàng cẩn thận từng li từng tí đặt cái lồng lên mặt bàn thí nghiệm, hỏi lại: "Tôn chủ, đây là thứ các chủ Dạ Vũ Các phái người đưa tới, thế mà lại là linh thú quý hiếm nào đó ư?"
"Đây là chuột nhỏ ta nhờ hắn tìm ở nhân gian cho ta, khó khăn lắm mới tìm được mấy con này." Tống Thanh ghé vào trên mặt bàn, vui vẻ ngắm mấy con chuột đáng yêu, thấy thế nào cũng không đủ: "Vô Hoan, ngươi biết không? Gen của chuột bạch có 98% tương tự với con người đấy, là động vật được sử dụng để thí nghiệm nhiều nhất trong Y học."
Việt Vô Hoan trợn to mắt phượng xinh đẹp, không dám tin nhìn mấy con chuột nhỏ bẩn thỉu trong lồng.
Thứ đồ chơi này lại giống y đến 98%?
"Hiện tại chỉ có mấy con chuột hoang này thôi, cần phải gây giống số lượng lớn nữa, sau đó nuôi ra các loại chuột, chuột thuần chủng, chuột mắc những bệnh cụ thể, chuột vô khuẩn... Chưa biết chừng còn có thể nuôi ra chuột bị ung thư nặng, ung thư nhẹ, mắc bệnh tiểu đường, vân vân." Tống Thanh Thời bày tỏ lòng mến yêu với chuột bạch, cả gương mặt sáng bừng, cũng mặc kệ người khác có hiểu hay không, tự mình lẩm bẩm mãi: "Đại khái cần khoảng vài chục năm để nuôi dưỡng, may mà tu sĩ Nguyên Anh tuổi thọ dài, mình có thể từ từ nuôi, phòng gây giống đã dựng xong chưa nhỉ? Hôm nay mình sẽ bắt đầu ở phòng thí nghiệm luôn, chuột bạch rất yếu ớt, không biết liệu có thể làm quen được với môi trường của tiên giới không, mình phải đảm bảo bọn chúng sẽ không xảy ra chuyện, sinh thật nhiều con non, đây là mạng sống của mình mà..."
Đã từng có đàn chị ở nước ngoài làm thí nghiệm, nuôi bốn năm con chuột bạch, sắp có kết quả rồi, ai ngờ gặp phải biến động, chị ấy cực kì sợ, mỗi ngày đều gọi điện thoại về kể khổ, mọi người đều khuyên chị ấy thôi đừng làm thí nghiệm nữa về nước đi, đàn chị gần như sụp đổ ngay lập tức, gào khóc nói mạng sống của chị ấy ở chỗ này, chết cũng không đi. Từ đó đám chuột bạch trong phòng thí nghiệm của bọn họ có thêm biệt danh là mạng sống.
Việt Vô Hoan nghe rõ, suy nghĩ về những tin đồn trong quá khứ, thăm dò hỏi: "Tôn chủ, chuột dù có tương tự nhưng cũng không phải người, nuôi rất phiền phức, sao ngươi không tìm người phàm rồi thí nghiệm thuốc? Đây là cách thường dùng của dược sư tiên giới mà?"
"Đương nhiên sẽ phải dùng con người." Bây giờ trong đầu Tống Thanh Thời chỉ toàn là chuột, thuận miệng trả lời: "Chúng ta cần phải dùng chuột bạch hoặc các động vật khác để xác định độ an toàn của thuốc, sau đó mới làm thí nghiệm trên người. Thầy của ta trước kia thích dùng bản thân để thử thuốc, sau khi xác nhận là an toàn mới chiêu mộ người tình nguyện đến thí nghiệm thuốc, ta cũng thử nhiều lần rồi, tiện thể xác nhận công hiệu luôn."
Cậu cực kì sùng bái thầy của mình, đức cao vọng trọng, đặt quyền lợi chung lên quyền lợi riêng, liêm khiết thanh bạch, chỉ mưu cầu hạnh phúc cho nhân loại.
Hippocrates từng nói, y thuật là thứ tốt đẹp và cao thượng nhất trong tất cả các loại kỹ thuật.
Nghiên cứu Y học chỉ cần sáng chế ra một loại thuốc mới là có thể cứu vớt vô số người bệnh từ trong thống khổ, thậm chí thay đổi cả lịch sử loài người.
Chuyện như vậy tuyệt vời biết bao?
Tống Thanh Thời nhìn chuột bạch, phảng phất thấy được tương lai rạng ngời.
Việt Vô Hoan suy nghĩ rất lâu, cẩn thận từng chút hỏi: "Tôn chủ, lão sư của ngươi thử nhiều thuốc như vậy, bây giờ... Có mạnh khỏe không?"
Tống Thanh Thời thành thật đáp: "Ông ấy đang ở một thế giới khác."
Mặt Việt Vô Hoan trắng bệch, lo lắng nói: "Tôn chủ, sau này hãy giao thí nghiệm thuốc cho Vô Hoan."
"Được, ta thử không có vấn đề gì sẽ để ngươi thử." Tống Thanh Thời hài lòng khen ngợi: "Vô Hoan đúng là hạt giống tốt cực kì thích hợp với ngành Y, thông minh lại thiện lương, có tấm lòng bác ái, sau này thành tựu của ngươi chắc chắn sẽ rất cao."
Tôn chủ cái gì cũng tốt, chỉ là có hơi mù với y...
Từ trong miệng dược phó, y cũng hiểu được, mặc dù Dược Vương Tiên Tôn là một y si, mỗi ngày chỉ cắm đầu nghiên cứu, nói chuyện hành động cũng rất quái dị, nhưng từ sau khi y đến Dược Vương Cốc, dường như Tiên Tôn cũng có nhiều hơn mấy phần tình cảm, không còn vô cớ tức giận, cũng không làm mấy thí nghiệm tàn nhẫn trên con người nữa, sự tin tưởng và cưng chiều tuyệt đối với y cũng là chưa từng thấy.
Sự thay đổi lớn như vậy, khiến y không thể ức chế được vọng tưởng dần sản sinh, hôm nay, loại vọng tưởng đó càng thêm mãnh liệt.
Tôn chủ ngay cả những con chuột bẩn thỉu như thế cũng không chê, vậy có phải y cũng sẽ...
"Tôn chủ, để ta nuôi chuột bạch giúp ngươi." Việt Vô Hoan nhẹ nhàng kéo ống tay áo của Tống Thanh Thời, nhỏ giọng cầu xin: "Thể chất của ta rất thích hợp để thí nghiệm thuốc, ngươi để ta thay ngươi thử thuốc cả đời, giống như những con chuột bạch này... Có được không? Ta không sợ chết, thế nên ngươi đừng làm tổn thương chính mình."
Tống Thanh Thời nghe thấy từ "chết" thoát ra khỏi miệng y, lông xù hết cả lên, bóng ma trượt tín chỉ lại đánh úp cậu. Cậu mau chóng lôi ra đoạn đối thoại vừa rồi, rà soát một lần, mau chóng hiểu ra sai lầm ở chỗ nào, thề son sắt rằng chuột bạch và Việt Vô Hoan đều là mạng sống của cậu, có độ cao ngang nhau trong lòng cậu, thầy của cậu đang ở thế giới khác là vì nguyên nhân khác chứ không phải vì thử thuốc nên xảy ra chuyện, bây giờ cậu cũng rất cẩn thận khống chế thuốc, chắc chắn sẽ không chết.
Việt Vô Hoan nghe vậy cực kì hài lòng.
Tống Thanh Thời suy xét đến những lúc mình không tiện, cần phải có người hỗ trợ, bèn đưa xấp vở ghi cách gây giống chuột bạch dày cộp cho Việt Vô Hoan, dặn dò phải tỉ mỉ chăm sóc chúng. Việt Vô Hoan cẩn thận một tay nhận xấp vở một tay ôm lấy lồng chuột, thề thốt sẽ chăm sóc mạng sống của tôn chủ thật tốt.
Dược phó đưa tới hóa đơn của chuột bạch và thư của Dạ Vũ Các.
Mặc dù chuột bạch không phải linh thú, nhưng từ trước tới nay chưa từng có ai tìm kiếm thứ này, nó lại nhỏ nhắn và khó phát hiện, lúc tìm kiếm hao tốn cực nhiều sức lực, cuối cùng mới phát hiện ra ở trên một hòn đảo hoang ngoài biển.
Tổng kết đủ thứ lại, cuối cùng mỗi con chuột bạch có giá một trăm viên linh thạch thượng phẩm.
"Không đắt." Tống Thanh Thời không chút do dự đã thanh toán giấy tờ.
Việt Vô Hoan chần chừ hồi lâu mới hỏi: "Tôn chủ, có phải ngươi... Chưa xem sổ sách ta đưa tới mấy ngày trước?"
Tống Thanh Thời không có hứng thú với sổ sách, cho nên nhận được là cứ thế ném lên bàn rồi quên mất, nghe y nhắc cậu mới ngượng ngùng cầm lấy, tùy tiện nhìn mấy cái, sau đó hoảng sợ phát hiện ra tài chính của Dược Vương Cốc thiếu hụt vô cùng, cậu ngơ ngác chỉ vào con số bên trên sổ sách, ngóng trông thư kí vạn năng giải thích.
Việt Vô Hoan thở dài: "Tôn chủ đặt hàng rất nhiều dụng cụ đặc biệt ở Thiên Công Phường, giá cả đắt đỏ. Thêm nữa... Ngươi còn chọn mua một số lượng lớn dược thảo quý hiếm để làm nghiên cứu. Mà quan trọng nhất chính là, có một khoản tiền hai mươi vạn linh thạch thượng phẩm không biết dùng vào việc gì..."
Tống Thanh Thời nuốt nước miếng, trước kia cậu là cậu ấm con nhà giàu, chỉ biết tiêu tiền, hoàn toàn không biết tiết kiệm là gì, ba mẹ thương cậu, tùy tiện cầm trăm tám mươi vạn mua thuốc, bỏ tiền cho cậu làm nghiên cứu cũng không xót ruột bao giờ, phòng thí nghiệm cũng có đủ loại thiết bị, cho nên cậu chưa từng biết việc nghiên cứu thuốc tiêu tốn bao nhiêu tiền.
Bây giờ xuyên tới đây, sau khi Việt Vô Hoan thay cậu chỉnh lý sản nghiệp, mở ra không ít con đường kiếm tiền mới, tương lai rộng mở, nên cậu có thể suốt ngày mua mua mua, nhưng không ngờ lại thành tên phá của.
Khoản tiền hai mươi vạn linh thạch thượng phẩm kia, cậu tuyệt đối không muốn cho Việt Vô Hoan biết.
Một là sợ y bị gánh nặng trong lòng, hai là muốn cho y một niềm vui bất ngờ.
Việt Vô Hoan thấy cậu không muốn nói khoản tiền kia dùng vào việc gì, cũng không hỏi thêm, an ủi: "Tôn chủ đừng quá lo lắng, chẳng qua để có lợi nhuận thì cần phải thêm chút thời gian, ta sẽ nghĩ thêm các cách khác."
Mặc dù không bị trách cứ, nhưng Tống Thanh Thời vẫn cực kì áy náy, cậu bỗng nhận ra mình đã bỏ bê việc nhà quá lâu rồi. Vì từ chối sơn trang Kim Phượng, cậu giả