Edit: Ry
Tôn chủ mỗi ngày đều bò lên giường, Việt Vô Hoan phải suy nghĩ rất nhiều biện pháp...
Đầu tiên, lấy lý do thời tiết lạnh để lộ bụng sẽ dễ ốm, dỗ dành cậu đổi về áo ngủ phổ thông, cái loại che phủ kín đáo tuyệt đối kia. Tiếp đó, khi cậu ngủ lăn sang đây, y sẽ đưa tay phải ra trước để cho cậu làm gối ôm, hoặc là nghiêng người đưa lưng về phía cậu, ngăn chặn tiếp xúc cơ thể với diện tích lớn. Cuối cùng, phối hợp với "Tỏa Tình" áp chế dục vọng, miễn cưỡng đạt tới tình trạng bình thường.
Mặc dù Việt Vô Hoan ngủ đến khổ sở, nhưng không hề nghĩ đến việc đuổi Tống Thanh Thời đi, hoặc là kê thêm một cái giường ở bên cạnh, bởi vì y cảm thấy bộ dáng Tống Thanh Thời ôm chặt y khi ngủ cực kì giống với trong mộng cảnh. Điều đó tạo cho y chút ảo giác tốt đẹp, cảm thấy như đối phương thích mình, nên thà thống khổ như vậy cũng hạnh phúc.
Tống Thanh Thời thì chỉ cho là hai người đàn ông trong sáng ngủ cạnh nhau, lấy đâu ra mấy ý nghĩ lung tung lộn xộn đó? Hồi tiểu học cậu được nghỉ hè thường ngủ chung với nhóm anh em họ, đợt cấp hai ra nước ngoài không đặt được phòng đôi cũng chen chúc với đàn anh trên cùng một chiếc giường lớn, mặc dù không hiểu vì sao hôm sau lại bị đàn anh đánh cho một trận đuổi ra ghế sô pha ngủ, nhưng kinh nghiệm ngủ cùng con trai cực kì phong phú, hoàn toàn không có vấn đề gì hết!
Cậu sẽ chứng minh với Việt Vô Hoan là đàn ông tốt sẽ không bao giờ đánh lén ban đêm! Hi vọng y có thể xóa tan cảm giác không tin tưởng đối với đàn ông!
Việt Vô Hoan dần thích ứng chuyện bị cậu ngủ, chỉ là có thêm thói quen mỗi sáng sớm dậy tắm rửa...
Tống Thanh Thời ngửi người mình, hoài nghi không biết có phải mình không đủ sạch sẽ không, thế là cũng tắm thêm mấy lần, còn bỏ thêm cả hương liệu vào bồn tắm, cố gắng hết sức để cơ thể thơm ngào ngạt, tránh cho bị bạn cùng phòng mũi thính có bệnh sạch sẽ ghét bỏ.
Tầm mười ngày sau, cuối cùng chim truyền tin của Dạ Vũ Các mà Tống Thanh Thời đợi mòn mỏi cũng đã đến.
Cậu xem hết tin tức trong ngọc giản xong, suy tư hồi lâu rồi đi tìm Việt Vô Hoan, do dự nói: "Diệp Lâm gửi thư cho ta, ta có chút đồ trước kia đặt hắn giờ phải tự mình đến lấy, cần đi ra ngoài mấy ngày, ngươi có thể thay ta chăm sóc bọn chuột bạch được không? Hiện giờ bọn chúng đang ở thời kỳ gây giống, giao cho dược phó ta không yên tâm..."
"Để tôn chủ bắt buộc phải đi ra ngoài hẳn là chuyện rất quan trọng." Việt Vô Hoan hiểu ngay ý tứ của cậu: "Ta sẽ chăm sóc bản thân, sẽ dùng 'Tỏa Tình' để khống chế tốt bệnh tình, uống thuốc đúng thời gian, sẽ không để tôn chủ phải lo lắng. Nếu như bất ngờ xuất hiện vấn đề gì đó, ta sẽ lập tức dùng chim truyền tin khẩn cấp đến báo cho ngươi."
Tống Thanh Thời nhẹ nhàng thở ra, chọn thêm mấy dược phó đã làm việc lâu năm có tu vi đến Trúc Cơ, thay mình chăm sóc Việt Vô Hoan. Sau đó cậu mở ra tất cả độc trận của Dược Vương Cốc, phòng ngừa kẻ địch quấy nhiễu, được Việt Vô Hoan nhắc nhở còn làm thêm một cái mệnh bài để lại cho y, để y có thể biết tình hình sống chết của mình bất cứ khi nào, tránh cho việc lo lắng ngủ không yên.
...
Nam Xuyên, rặng núi Yên Vân, Nhược Hư Phong.
Tống Thanh Thời hạ tiên thú xuống, cẩn thận dò xét, thấy trước mắt là dãy núi Yên Vân nước chảy róc rách, thác nước phun trào, mây và sương mù lượn lờ, trông rất có hơi thở thần tiên. Nhưng trong phạm vi ngàn dặm quanh đây hoàn toàn không có bất cứ tiên môn thành trấn nào, chỉ có mấy thôn xóm nhỏ của người phàm, chứng tỏ nơi này không có linh mạch, không có bí cảnh cũng không có linh thực dị thú quý hiếm giá trị, là một mảnh đất bỏ hoang của tiên giới.
Đúng là một nơi quá tốt cả ngàn dặm mới tìm được một.
Tống Thanh Thời càng phẫn nộ, vẻ mặt càng lạnh lẽo.
Diệp Lâm gửi thư cho biết, Tạ Khuyết đã trốn về môn phái mà gã lập ra, nơi đó gọi là Yến Sơn Môn, cũng là nơi Việt Vô Hoan lớn lên. Những đứa trẻ người phàm bị lừa tới ở vùng đất hoang vu này còn tưởng là được đến chốn bồng lai tiên cảnh, bọn chúng không thể liên lạc với người ngoài, chỉ được luyện những loại công pháp thấp kém nhất, hoàn toàn không được học những tri thức đúng đắn, mỗi lời nói hành vi đều chịu sự tẩy não của Tạ Khuyết.
Cái gì mà người tu tiên cần chú ý dung mạo, cái gì mà người tu tiên cần chú ý phong thái, cái gì mà Yến Sơn Môn dùng nhạc nhập đạo, cái gì mà phải giữ gìn đôi tay, cái gì mà sư phụ thương yêu các con nhất nên không muốn để cơ thể các con chịu bất cứ tổn thương nào!
Sở trường của Tạ Khuyết bịa đặt, là diễn kịch, gần như không chê vào đâu được.
Việt Vô Hoan từng có cơ hội xuất hiện trước mặt nguyên thân, thế nhưng nguyên thân cũng không phát hiện ra bộ mặt thật của Tạ Khuyết, uổng phí một cơ hội tốt.
Tuy nói việc này sẽ không có ai trách cậu, nhưng Tống Thanh Thời có kết nối cảm xúc với nguyên thân, nên mọi chuyện xảy ra với nguyên thân, cậu đều cảm thấy như chính mình đã trải qua nó, chỉ cần nhớ tới là hối hận không chịu nổi, trách móc hệ thống không đưa cậu xuyên tới thời điểm đó, để hung hăng đánh cho cái tên đần chỉ biết luyện dược kia tỉnh ra, đánh cho chết luôn đi!
Nhưng Việt Vô Hoan lại không hề để ý, y nói, những chuyện đó ngay cả chính y cũng không nhận ra, sao có thể trách tôn chủ khi đó đã tốt bụng giải độc cứu y được?
"Thật ra cũng có vài lần ta có cơ hội phát hiện ra sự thật." Việt Vô Hoan hồi tưởng lại chuyện trước kia, cũng có chút khó hiểu: "Nhưng không hiểu vì sao mỗi lần đều bỏ lỡ, rất nhiều chuyện trùng hợp đến khó có thể tin được, như thể số mệnh đã định ta phải trải qua kiếp nạn này vậy."
Tóm lại, chính là Tạ Khuyết sai!
Tống Thanh Thời phất tay một cái, dùng linh khí điều khiển mấy chục con chuồn chuồn và bướm, để chúng mang theo thần niệm, mượn lấy đôi mắt đi tìm chỗ của Tạ Khuyết.
Đây là một cái thủ đoạn nhỏ trước kia nguyên thân học được từ An Long, có thể giúp cho thần niệm điều tra của mình khó bị phát hiện. Khi đó An Long chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ, hắn muốn dùng phương pháp này để điều khiển rắn đến phòng tắm dọa người, bị nguyên thân bắt được, hắn phải giao ra cổ thuật tự sáng tạo này, nguyên thân cải tiến một chút, dùng khá tốt.
Cậu không ngừng khống chế từng nhóm côn trùng, vô số bướm, chuồn chuồn bay về phía Yến Sơn Môn.
Toàn cảnh của Yến Sơn Môn lọt vào trong tầm mắt, có khoảng mười sân viện tường trắng ngói xanh, ngoài sân trồng rất nhiều hoa, nuôi chút gà vịt ngan, đều do đầy tớ người phàm chăm sóc. Trong sân có mấy con chó con đáng yêu đang lười biếng nằm dưới tàng cây phơi nắng. Chúng trông như chó thông thường, nhưng thật ra là linh khuyển, chuyên dùng để lần theo dấu vết tìm người, hẳn là để phòng ngừa nô lệ chạy trốn.
Tống Thanh Thời ẩn khí tức, ngồi trên cây hoa ngoài sân, sử dụng vô số cặp mắt của côn trùng có cánh quan sát tình huống trong từng căn phòng. Yến Sơn Môn nuôi khoảng hai mươi đứa bé, tuổi tác trải từ sáu tuổi đến mười bảy mười tám tuổi, chúng mặc áo Nguyệt Lan màu xanh chỉnh tề, cách ăn mặc giống với đệ tử của tiên môn bình thường, có điều dung mạo của mỗi đứa trẻ đều không tầm thường, tinh thần phấn chấn, thần sắc cực kì tốt.
Quan hệ đồng môn của lũ trẻ rất tốt, đại đệ tử chỉ bài cho tiểu đệ tử. Trong nơi luyện võ, có thiếu niên như ánh nắng chừng mười sáu mười bảy tuổi đang giúp đứa bé mới nhập môn kéo giãn gân, nói cho đứa bé ấy biết tính dẻo dai của cơ thể rất quan trọng với việc luyện thể. Dưới gốc cây, có cô bé chừng mười hai mười ba tuổi đang dạy một cô bé khác cùng tuổi trông tương đối ngốc nghếch đáng yêu học