Edit: Ry
Sáng sớm, chim truyền tin trở về, mang theo một chiếc pháp thuyền được Long Tượng Thú kéo.
Tống Thanh Thời và Tiên Thú Môn ký kết khế ước vận chuyển, sau khi xác nhận Thanh Loan và lũ trẻ đã lên thuyền, bèn lái tiên thú bay lên không trung, cúi đầu nhìn về phía Yến Sơn Môn vắng lặng, Huyền Hỏa Hồng Liên một lần nữa nở rộ trong tay, dấy lên ngọn lửa hừng hực, thiêu hủy hang ổ ma quỷ tràn ngập tội ác.
Tốc độ bay của pháp thuyền rất chậm, ước chừng phải mất ba ngày mới có thể về đến Dược Vương Cốc.
Tống Thanh Thời nhớ đến Việt Vô Hoan, lòng chỉ muốn về, cậu cẩn thận dặn dò Thanh Loan vài câu, rồi rời đi trước.
Đi được nửa đường thì cậu ghé xuống mấy tòa thành trấn, tốn không ít thời gian, cố gắng đuổi kịp, khi trở lại Dược Vương Cốc đã là cuối giờ Hợi. Cậu tính toán thời gian, sợ không kịp, vội vàng định chạy đi tìm người thì lại thấy Việt Vô Hoan xuất hiện ở trước mặt.
Tống Thanh Thời nhẹ nhàng thở ra: "Ta tưởng là ngươi ngủ rồi chứ."
Việt Vô Hoan lại cười nói: "Tôn chủ nói hôm nay sẽ trở về, ta không ngủ được, nên chờ ngươi ở đây."
"Không ngủ thì tốt, đi theo ta." Tống Thanh Thời cũng không nghĩ nhiều, vội vã kéo y ngồi lên tiên thú, bay lên không trung.
Việt Vô Hoan lơ mơ không rõ với một loạt động tác của cậu, bèn an ủi: "Tôn chủ, chuột bạch không sao hết, điền trang bên ngoài cũng không có việc gì."
Tống Thanh Thời vui vẻ nói: "Ta muốn đưa ngươi đến chỗ này đẹp lắm."
Cậu lái tiên thú, bay về phía núi Tân Di.
Núi Tân Di là ngọn núi cao nhất của Dược Vương Cốc, ngày thường không có ai, cực kì tĩnh lặng, trên đỉnh núi có ngôi đình Đỗ Nhược. Thỉnh thoảng Tống Thanh Thời sẽ ngồi trong đình này ngẩn người, mùa xuân thì xem kỳ hoa dị thảo, mùa hè ngắm thác đổ suối phun, mùa thu thấy lá đỏ đầy trời, mùa đông nhìn tuyết trắng tinh khôi, tất cả cảnh sắc đều mờ mờ ảo ảo ẩn trong sương mù, đẹp không sao tả xiết. Trong đêm, nơi đây lại là chỗ duy nhất không bị sương mù che phủ ở Dược Vương Cốc, cực kì thích hợp để ngắm bầu trời đầy sao.
Từ lâu cậu đã muốn đưa Việt Vô Hoan tới đây chơi, chỉ là bị đủ loại chuyện làm chậm trễ.
Tối nay tiết trời quang đãng, ánh sao lấp lánh rạng ngời, là thời điểm thích hợp nhất để ăn mừng.
Việt Vô Hoan do dự đi theo Tống Thanh Thời bước vào đình Đỗ Nhược, ngồi trên băng ghế đá thật dài. Sau đó Tống Thanh Thời tươi cười ngồi xuống bên cạnh y, hai người sát gần nhau, y cảm thấy nhịp tim mình hơi nhanh, suy nghĩ hỗn loạn, chỉ cần người này ở bên, cho dù là ngân hà hùng vĩ, hay mỹ cảnh như tranh, cũng không lọt vào được mắt y.
Tống Thanh Thời đứng dậy trong chốc lát, đốt lên đèn lồng trong đình, dùng ánh nến bao phủ lấy cả hai, nghiêm túc nói cho y biết: "Ta có ba món quà muốn cho ngươi."
Việt Vô Hoan lập tức đoán được một thứ trong đó, nhịp tim đập rộn ràng.
Tống Thanh Thời kéo tay y qua, chậm rãi mở ra, đặt một viên đá vàng kim lấp lánh vào lòng bàn tay y, sau đó nắm lại thật chặt, dùng viên đá liên kết lòng bàn tay của cả hai.
Việt Vô Hoan đã thấy qua vô số bảo vật, lập tức nhận ra viên đá nổi tiếng và quý giá này, không dám tin nói: "Đây là... Vạn Linh Tủy?"
Cuối cùng y cũng biết hai mươi vạn linh thạch đã đi đâu, phần lễ vật này quý giá đến mức khiến cho y không biết nên làm như thế nào mới phải...
"Ừm, ngươi nhắm mắt lại đi, thả lỏng người, sẽ hơi đau một chút." Tống Thanh Thời nói y lấy ra ngọc thần niệm, vui sướng dặn dò vài câu, rồi vận chuyển linh lực, cẩn thận dệt ra vô số sợi dây linh khí bao phủ lên Vạn Linh Tủy, tạo thành từng nét phù văn. Sau đó lấy Vạn Linh Tủy làm trung gian, chỉ dẫn những phù văn được vẽ bằng linh khí này đến chỗ sâu nhất của thần hồn Việt Vô Hoan, nhào về phía xiềng xích giam cầm linh hồn, xoắn đứt từng sợi.
Tay Việt Vô Hoan rất nóng, trên lưng trở nên rát bỏng, như thể đang có đốm lửa nhẹ nhàng đốt lên, từng chút thiêu cháy thứ dấu ấn súc vật đã phá hủy tôn nghiêm của y. Nơi đốm lửa đi qua là những cảm giác mát lành và khoan khoái không nói được thành lời. Tất cả xiềng xích bị chặt đứt trong nháy mắt, ngọc thần niệm hóa thành bột phấn, y bỗng cảm thấy linh hồn mình thư thái hơn, linh lực trong đan điền cũng điên cuồng tăng trưởng, muốn mở rộng kinh mạch chật hẹp tạo thành bình cảnh, nhanh chóng vận chuyển khoảng hai vòng, hơi thở mới trở nên vững vàng.
Y mở mắt ra, không thể tin được mình cứ như vậy thoát khỏi giam cầm mà y mong ngóng ngày đêm, giống như một cơn mơ...
Tống Thanh Thời buông tay ra, hưng phấn hỏi: "Thành công rồi đúng không! Để ta nhìn xem được không?!"
Việt Vô Hoan sau thẳm nhìn cậu một cái, chậm rãi cởi y phục, xoay người lại.
Dấu ấn vẫn luôn bao phủ trên bờ lưng xinh đẹp đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại một vết bớt Phượng Hoàng màu đỏ nho nhỏ, khắc ở trên xương cánh bướm bên trái, khoe ra dáng vẻ vốn có của mình.
Tống Thanh Thời chạm vào Phượng Hoàng nhỏ, ngạc nhiên vui mừng nói: "Ngươi có một vết bớt rất đáng yêu."
"Ừm." Việt Vô Hoan cảm thấy vành tai mình nóng lên. Y sợ bị đối phương phát hiện ra lòng mình, mau chóng mặc lại y phục, cúi đầu xuống, dùng "Tỏa Tình" khống chế không để cho gương mặt đỏ lên, cố gắng để mình trông tự nhiên hết sức có thể, điều chỉnh lại hô hấp, sau đó đứng dậy cẩn thận hành đại lễ với Tống Thanh Thời.
Y cũng không nói lời cảm tạ, bởi vì có những ân tình đã không thể dùng ngôn ngữ để diễn tả, cần dùng cả một đời để đền đáp.
"Đừng cảm tạ ta, ngại quá, đã hứa với ngươi rồi mà lại kéo dài lâu như vậy, ta nên xin lỗi mới phải." Tống Thanh Thời kéo y dậy, cười nói: "Ta còn món quà khác cho ngươi, ngươi sẽ thích."
Cậu lấy từ trong túi giới tử ra một ngọn Hồn Đăng, bên trong cây đèn là đốm lửa màu xanh yếu ớt, có một linh hồn đau đớn đang không ngừng giãy dụa.
Việt Vô Hoan nhận lấy cây đèn, thấy rõ bộ dáng của linh hồn, không dám tin mở to hai mắt: "Đây là Tạ Khuyết?"
Tống Thanh Thời gật đầu: "Ta giết gã, sau đó khóa linh hồn gã vào trong đèn này."
Với người có thù sâu oán nặng, tu sĩ ở tiên giới sau khi giết sẽ dùng Hồn Đăng thu hồn lại, không cho kẻ