Edit: Ry
Trận Ác Mộng Phệ Tâm bị phá, khung cảnh tan đi...
Tống Thanh Thời mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm trong ngực Việt Vô Hoan, trên người quấn vô số Huyết Vương Đằng, khóa chặt hai người lại với nhau, không thể tách rời.
Cậu ngẩng đầu nhìn xung quanh, phát hiện đã bị trận pháp truyền tống đến một cái hang đá, chung quanh ngổn ngang lộn xộn những người cùng tình cảnh, nét mặt của bọn họ hoặc hoảng sợ hoặc đau khổ, thỉnh thoảng lại rít lên, đắm chìm trong trong cơn ác mộng không thể tỉnh lại. Cách đó không xa có một tu sĩ trung niên mặt mũi tràn ngập khủng hoảng, ông bị trọng thương nhưng vẫn ôm chặt lấy một bé gái tám tuổi, dường như là muốn bảo vệ cô bé.
Việt Vô Hoan cũng tỉnh lại, y chậm rãi thu hồi Huyết Vương Đằng, gỡ ra trói buộc, sau đó bò dậy, vết thương trên người đều biến mất, trông có vẻ không tệ.
Tống Thanh Thời không yên lòng trạng thái tinh thần của y, lấy dược vật từ trong túi giới tử ra, liên tục xác nhận: "Ngươi vẫn ổn chứ? Có khó chịu chỗ nào không? Có cần ăn mấy viên Tĩnh Tâm Hoàn không?"
Việt Vô Hoan lắc đầu, y không quá để ý đến đau đớn trên thân thể, cho nên khi ở trong đầm lầy, dù cảm thấy ghê tởm nhưng cũng không đến mức tinh thần sụp đổ.
Y có chút nghi hoặc, nếu như đó thật sự là ác mộng của y, vậy đầm lầy hôi thối hiển nhiên không đủ...
Tống Thanh Thời chẳng nói chằng rằng, nhét một viên Tĩnh Tâm Hoàn vào miệng y, chính mình cũng ăn một viên, dùng linh lực thúc giục dược vật nhanh chóng thấm vào ngũ tạng lục phủ, đến đây mới miễn cưỡng áp chế được cảm giác khủng hoảng ban nãy.
An Long ở bên cạnh bỗng vươn tay ra, cướp cả bình Tĩnh Tâm Hoàn, dốc hết vào miệng.
Tống Thanh Thời sửng sốt nửa ngày mới kịp phản ứng, khuyên hắn: "Ngươi tưởng là đang ăn kẹo à? Như vậy không tốt cho cơ thể đâu."
An Long ném trả cái bình rỗng cho cậu, điều tức một lát, sắc mặt cực kỳ khó coi thoáng trở nên tốt đẹp hơn.
Cuối cùng Tống Thanh Thời cũng nhận ra hắn đang rất không vui, nhưng lần này buồn bực lại không cắn người, chứng tỏ là không phải giận mình? Có thể là bị cái đầm lầy trong ác mộng làm cho ghê tởm? Cậu nhớ tới những lần che chở lẫn nhau trong trận, nghiêm túc hành lễ: "Lần này lại cảm tạ ngươi."
An Long điều khiển Tỏa Tình, mạnh mẽ kiềm chế sự điên cuồng và bạo ngược trong nội tâm, nở nụ cười dữ tợn: "Giữa ta và ngươi, không cần phải nói lời cảm tạ."
Không thể phạm sai lầm...
Tống Thanh Thời chợt phát hiện sâu trong mắt hắn thoáng biến thành màu đỏ? Cậu có chút lo lắng, đang định mở miệng hỏi thăm, An Long đã cúi đầu xuống, khi hắn ngẩng lên thì đôi mắt đã khôi phục lại như cũ. Hắn đề nghị: "Chúng ta phá hủy cái trận pháp hại người này được không?"
Đập phá là sở trường của hắn.
"Đợi đã." Tống Thanh Thời nhón chân lên, giơ tay kéo đầu Alaska tới gần mình, bắt hắn phải mở to mắt, cẩn thận quan sát hồi lâu cũng không phát hiện vấn đề gì, cậu hoài nghi là mình nhìn nhầm...
Việt Vô Hoan đề nghị: "Tôn chủ, chúng ta cứu người trước chứ?"
"Được." Tống Thanh Thời lập tức bỏ lại An Long, bắt đầu kiểm tra từng tu sĩ nằm trên mặt đất, xác nhận bọn họ vẫn đang đắm chìm trong cơn ác mộng, thần thức bị thương nặng, thậm chí nghiêm trọng hơn là thần thức của vài người đã bắt đầu tan rã, hóa thành những mảnh vỡ, nếu không cứu họ nhanh thì khi tỉnh lại, họ sẽ biến thành người điên hoặc bị ngớ ngẩn.
Cậu dùng kim châm dẫn linh khí vào trong biển ý thức của người bệnh, ổn định thần thức đang hỗn loạn, khống chế tránh bệnh tình chuyển biến xấu.
Việt Vô Hoan dùng dây leo thăm dò bốn phía, tìm ra trận pháp và mắt trận trên vách đá, xác nhận vị trí phá trận.
An Long huýt sáo nhưng không có âm thanh, hàng ngàn hàng vạn con cổ trùng kỳ quái không biết bò ra từ chỗ nào, mang theo kịch độc, ăn mòn và cắn xé mắt trận khắc trên vách đá. Mắt trận bị tấn công không ngừng cắn trả, tiêu diệt cổ trùng, nhưng xác cổ trùng lại hóa thành chất độc, tăng tốc độ ăn mòn vách đá, và càng có nhiều cổ trùng giẫm lên thi thể của đồng bọn, tre già măng mọc xông lên, cuối cùng phá hủy được mắt trận.
Trận pháp thượng cổ bị hủy thì đám người đang trong ác mộng cũng bị cưỡng ép tỉnh lại.
An Long sợ bọn họ tỉnh lại sẽ la hét điên khùng, bèn cho mỗi người một con cổ Hôn Thụy, để bọn họ tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Tống Thanh Thời lục lọi túi giới tử, phát hiện hết Tĩnh Tâm Hoàn rồi, cậu trách móc nhìn cái tên khốn kiếp đã uống hết thuốc, nhưng không dám mắng, đành qua chỗ Việt Vô Hoan lục lọi, tìm được chút Tĩnh Khí Tán có thể dùng tạm, lấy nước sạch hòa tan, sau đó cho từng người uống. Cậu để An Long thu lại cổ trận trên bờ, bảo các đại môn phái cho người đến đón về.
Việt Vô Hoan bỗng nhiên mở miệng: "Tôn chủ, ngươi xem cái này."
Tống Thanh Thời đi qua thì thấy dây leo trên vách đá đã được dọn sạch, để lộ ra mấy vết kiếm chém, hẹp dài khắc thẳng vào vách đá, trông bình thường nhưng thật ra đều sâu không thấy đáy.
Mỗi vết kiếm đều mang theo hận ý ngút trời, sâu đến tận xương, là khí thế có thể chém hết người trong thiên hạ.
Đây là kiếm pháp của Mặc Uyên Kiếm Tôn, là một Mặc Uyên Kiếm Tôn đau thương phẫn nộ, là một Mặc Uyên Kiếm Tôn điên cuồng...
Việt Vô Hoan nhìn những kiếm ý này, gần như ngây dại. . Truyện Full
Tống Thanh Thời không hiểu kiếm pháp nên cũng không hứng thú với mấy cái này, cậu đi một vòng quanh, chợt phát hiện trên mặt đất có một cái hộp gỗ mục nát. Cậu vừa nhặt lên, chiếc hộp lập tức vỡ nát, bên trong là một viên đá quý màu đỏ xinh đẹp, còn có một tờ giấy mỏng rách rưới.
Tống Thanh Thời cực kỳ kinh ngạc mừng rỡ, viên đá này tên là Phượng Hoàng Huyết, là một trong những loại đá quý đẹp nhất, quý giá nhất tiên giới, đeo nó ở trên người giúp tẩm bổ đan điền, hỗ trợ tu luyện. Viên ở trước mắt này là loại thượng hạng, trị giá ít nhất mười vạn linh thạch thượng phẩm. Cậu từng thấy loại đá này ở Trân Bảo Các, đã thèm thuồng rất lâu, muốn mua cho Việt Vô Hoan mà làm sao cũng không đủ tiền. Giờ Dược Vương Cốc được Việt Vô Hoan kinh doanh phát triển, có tiền rồi thì cậu lại sợ mình mua đồ linh tinh phá của, nên mãi không dám ra tay...
Giấy mỏng chưa được mở ra đã hóa thành tro bụi theo năm tháng.
Tống Thanh Thời chỉ kịp nhìn được hai chữ: "Khó giải."
Cái nét chữ ngoáy tít thò lò kia... Cảm giác giông giống với chữ của mình.
Có lẽ là trùng hợp à?
Tống Thanh Thời suy nghĩ, nhưng cậu vốn không thích suy đoán lung tung, nên cũng nhanh chóng bỏ qua chuyện này, tràn đầy phấn khởi cầm Phượng Hoàng Huyết đi tìm Việt Vô Hoan hiến vật quý, lại phát hiện đối phương còn đang tìm hiểu kiếm ý, không tiện quấy rầy, đành tạm thời cất viên đá đi, để đó chờ tối nay cho y một niềm vui bất ngờ.
Việt Vô Hoan nhìn thật lâu, suy nghĩ thật lâu, cuối cùng từ từ tỉnh lại khỏi kiếm ý, y khàn giọng nói: "Những năm qua, ta đã đọc rất nhiều thư tịch liên quan đến Mặc Uyên Kiếm Tôn, thế nhưng, không có cái nào ghi chép lại tướng mạo và lai lịch của Mặc Uyên Kiếm Tôn, cũng không hề có dòng nào ghi lại cái chết của y. Sau chiến tranh phục ma từ tám ngàn năm trước, y cứ như đột ngột biến mất, không để lại chút vết tích nào."
Tống Thanh Thời nghĩ đến đống sách mình đã