Edit: Ry
Bạch Tử Hạo cắn móng tay, có chút sốt ruột.
Kim Phỉ Nhận vì bảo vệ hắn trong bí cảnh Cực Diễm nên chân mới bị Viêm Lang cắn, có phần nghiêm trọng. Tuy đã dùng linh dược khống chế viêm độc lan tỏa, độc tính có thể chậm rãi hóa giải, nhưng mỗi ngày phải chịu cảm giác bị liệt hỏa thiêu đốt thì cũng không tốt đẹp gì, còn phải đau khổ chịu đựng suốt hai năm nữa. Hắn cực kỳ áy náy, mỗi ngày đều hết lòng hầu hạ, chịu đựng tính tình càng ngày càng tàn bạo của Kim Phỉ Nhận...
Ngọc Thủy Linh vạn năm có thể áp chế đau đớn của viêm độc, nhưng mà vật này cực kỳ hiếm có, còn là vật phẩm tiêu hao, tìm mãi cũng không có kết quả.
May mắn làm sao, trong sông Nguyệt Yến bỗng xuất hiện thủy ma thú vạn năm tuổi, bị Vạn Cổ Môn và Dược Vương Cốc săn giết thành công...
Những năm qua, Kim Phỉ Nhận luôn rất do dự với Dược Vương Cốc, gã không ngờ Việt Vô Hoan lại dụ dỗ được Dược Vương Tiên Tôn, trở thành đệ tử thân truyền, mà còn rất được sủng ái. Gã cũng biết mình đã từng làm gì với Việt Vô Hoan, gã không cho rằng tên điên kia sẽ không oán hận mình, nhưng mà Việt Vô Hoan nghĩ như thế nào không quan trọng, quan trọng là Tống Thanh Thời nghĩ như thế nào.
Theo lý mà nói, Tạ Khuyết mới là kẻ đầu sỏ, sơn trang Kim Phượng luôn mua nô lệ, không hề vi phạm luật lệ và đạo đức của tiên giới, người bình thường cũng sẽ không vì chuyện như vậy mà gây phiền toái. Dù sao thì gã không mua, Việt Vô Hoan cũng sẽ bị bán vào hoa lâu nào đó, với nhan sắc của y, kết cục vẫn sẽ như vậy.
Thế nhưng, đầu óc Dược Vương Tiên Tôn không quá bình thường, hành động không theo lẽ thường, nên cũng không đoán được cậu sẽ làm ra những chuyện gì.
Nếu như không cần thiết, gã cũng không muốn động vào Dược Vương Cốc, mặc dù Dược Vương Cốc rất nhỏ, không có thế lực gì, cũng không thích giao thiệp với bên ngoài, nhưng Tống Thanh Thời là danh y đệ nhất tiên giới, số người cậu cứu gần như trải rộng khắp các đại môn phái. Dù mọi người có không thích cậu thì cũng không muốn vào thời điểm mình xảy ra chuyện không tìm thấy cậu, sản phẩm đan dược hiếm có của Dược Vương Cốc lại càng là thứ không thể thay thế.
Tuy nói là khám bệnh trả tiền, còn phải xem tâm tình của cậu, nhưng tính mạng có bao nhiêu tiền cũng không đổi lại được.
Ngưu trưởng lão của Ngũ Sơn Môn đã bước một chân vào Quỷ Môn Quan rồi vẫn được cậu kéo trở về, trong lòng ít nhiều cũng ghi nhớ ân tình.
Linh Diệu Phu Nhân của đảo Trường Không có được Hoàn Ấu Đan, khôi phục nhan sắc thời thanh xuân, luôn miệng khen cậu không dứt.
Còn có rất nhiều ví dụ khác...
Mặc dù những năm qua Việt Vô Hoan rất điên cuồng, nhưng y luôn né tránh sơn trang Kim Phượng, không có vẻ gì là muốn báo thù.
Dược Vương Tiên Tôn là Nguyên Anh đại viên mãn, có độc hỏa trời sinh, có truyền thừa của Nhiếp Thị Độc Tôn, cậu lại hiếm khi ra ngoài, không biết trong tay còn bao nhiêu con át chủ bài, cái giá phải trả để diệt trừ cậu là quá lớn, còn có thể chọc phải tên điên của Vạn Cổ Môn.
Nếu như gã kiêng kị một tên nô lệ cũ, kiêng kị những chuyện còn chưa xảy ra, nghi thần nghi quỷ, ra tay trước với Dược Vương Cốc, thì không chỉ vừa mất thể diện, vừa không có gì tốt, mà còn ảnh hưởng đến sự ủng hộ với gã, không đáng...
Kim Phỉ Nhận cực kỳ rầu rĩ...
Lần này bị thương bởi Viêm Lang, vừa hay cho gã một cơ hội để thử.
Gã phái Bạch Tử Hạo mang theo lễ vật long trọng đến lấy lòng, ra lệnh buộc hắn phải lấy được ngọc Thủy Linh, còn phải xem thử thái độ của Dược Vương Cốc như thế nào.
...
Ánh chiều tà đỏ như máu, Việt Vô Hoan cuối cùng cũng xuất hiện trong sân.
Áo gấm đỏ rực, mặt nạ hoàng kim như cánh chim, mắt phượng xinh đẹp, dáng người cao thẳng...
Y diễm lệ như Phượng Hoàng chân chính, đẹp hơn nhiều những ngày còn ở sơn trang Kim Phượng.
Bạch Tử Hạo thấy y thì hơi mất hồn, hắn muốn mở miệng chào hỏi, muốn nói vài câu ôn chuyện, lại không biết nên nói cái gì.
Trước khi bị bán vào sơn trang Kim Phượng, hắn vốn đang sống trong một thôn trang nhỏ, chưa từng biết trên đời này còn có chuyện nằm dưới thân nam nhân. Kim Phỉ Nhận coi trọng hắn, ép hắn phải học được cách hầu hạ nam nhân, người đầu tiên hắn chứng kiến chính là Việt Vô Hoan, cảnh tượng lúc đó... Khiến kẻ chưa từng trải việc đời là hắn hoảng sợ tột độ, hắn khóc lóc muốn chạy trốn, lại không trốn được, bị ép phải nhìn tương lai của mình, gần như tuyệt vọng.
Việt Vô Hoan lại ngẩng đầu lên từ trong Địa Ngục, liếc hắn một cái, nở nụ cười.
Bạch Tử Hạo cũng không biết y cười điều gì, nhưng hắn lại bị hấp dẫn...
Hắn chưa bao giờ thấy người nào đẹp như vậy, tựa như đóa hoa tiên mọc trên núi xương trắng ghê tởm dưới vực thẳm của tội ác, nhan sắc hút hồn có thể khiến người ta quên đi tất cả dơ bẩn, thân thể hoàn mỹ lại hấp dẫn mọi ánh mắt. Hắn biết rất rõ mình không nên nhìn, nhưng hết lần này tới lần khác lại không nhịn được nhìn xem, thậm chí cơ thể còn mơ hồ sinh ra thứ cảm giác kỳ quái.
Về sau, hắn mới hiểu đó gọi là dục vọng, hắn có dục vọng với nam nhân...
Gông xiềng trong lòng bị cạy ra một kẽ hở, tự tôn bắt đầu xuất hiện vết nứt...
Khi Kim Phỉ Nhận lần nữa hôn hắn, hắn từ bỏ chống cự kịch liệt, thử tiếp nhận tất cả.
Những lúc thống khổ, trong đầu hắn luôn hiện lên nụ cười khi ấy của Việt Vô Hoan. Một người tốt như vậy cũng bị rơi vào trong Địa Ngục.
Sự phản kháng nho nhỏ này của hắn có ích gì đâu?
Qua vài ngày, lần thứ hai hắn gặp lại Việt Vô Hoan, là khi y không biết đã gây ra chuyện gì đó trên giường khiến Kim Phỉ Nhận tức giận, phải chịu phạt, chẳng những bị roi đánh, mà còn bị lôi đi giam vào trong ngục tối, ba ngày không được phép ăn. Ngục tối là nơi nhóm nô lệ không muốn đến nhất, bên trong âm u ẩm ướt, nhỏ hẹp đáng sợ, khắp nơi đều là chuột, khiến thương tích dễ dàng chuyển xấu, đau đớn mà gian nan...
Hắn vụng trộm mang theo đồ ăn và thuốc trị thương, muốn cầm đến cho y...
Canh ngục biết hắn được sủng ái, còn được lợi ích, bèn mắt nhắm mắt mở cho qua.
Hắn thuận lợi chạy vào ngục tối, lại trông thấy Việt Vô Hoan nằm trên giường đá lạnh lẽo, mái tóc đen dài thướt tha tùy ý xõa tung, trên y phục làm từ giao tơ thấm đầy vết máu, bẩn đến không còn nhìn ra được hình dáng. Nét mặt của y lại rất nhẹ nhõm, miệng đang khe khẽ ngâm nga một bài hát, làn điệu rất quen thuộc, dường như là khúc hát ru mà mỗi người mẹ sẽ hát cho đứa con bé bỏng của mình nghe...
Việt Vô Hoan trông thấy hắn bước vào, ngạc nhiên ngồi dậy.
Bạch Tử Hạo yên lặng nhét đồ vào cho y, muốn nói chút gì đó, lại cảm thấy vốn từ quá nghèo nàn.
Việt Vô Hoan nhìn đồ vật, như thể nhìn thấy chuyện gì rất thú vị, cười đến không thể kiềm chế được, y bình luận: "Ngu xuẩn."
Bạch Tử Hạo bị cười nhạo, không hiểu được, không biết mình đã làm sai chuyện gì.
"Ta đã gặp quá nhiều người như ngươi, trách trời thương người, rất nực cười. Ngươi vẫn nên mau chóng học được cách dùng cơ thể hầu hạ tên kia đi, dù sao thì vẻ ngoài của ngươi cũng là thứ khiến gã hiếm lạ. Tính tình ngươi cũng mềm, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời là sẽ chịu ít khổ. Yên tâm, ta thấy cơ thể ngươi rất thích hợp để làm những chuyện này." Việt Vô Hoan nhẹ nhàng đặt ngón tay lên bình thuốc, hờ hững vẽ vòng, châm chọc nói: "Ngày đó ngươi nhìn ta, không phải cũng có phản ứng sao? Là phản ứng với cái gì, nói ta nghe một chút? Hay là để ta đoán thử nhé... Ngươi có cảm giác với việc nằm dưới?"
Bí mật nho nhỏ bị phát hiện, da mặt bị thẳng thừng lột xuống giẫm dưới mặt đất.
Bạch Tử Hạo tức giận đến đỏ bừng mặt, đứng lên mắng: "Ngươi, sao ngươi lại không biết tốt xấu như vậy?"
"Lấy về đi, ta không cần những thứ này." Việt Vô Hoan ném trả đồ ăn và lọ thuốc cho hắn, dùng giọng nói đùa cợt: "Ngươi hãy giữ chúng cho thật tốt, đợi đến lúc hầu hạ gã kia xong, ngươi sẽ cần đến chúng đấy."
Bạch Tử Hạo cầm đồ vật, chật vật chạy ra khỏi ngục tối, hắn cảm thấy cực kỳ chán ghét người này.
Việt Vô Hoan lạnh lùng nhìn hắn một cái, lại nằm xuống, không nói gì nữa.
Lần thứ ba gặp mặt là trên đài Lang Can, Việt Vô Hoan bị hổ yêu tấn công, lúc nghìn cân treo sợi tóc lại được Dược Vương Tiên Tôn cứu mạng.
Hắn sợ gần chết, thấy Việt Vô Hoan được mang đi thì nhẹ nhàng thở ra...
Đêm hôm ấy, hắn trở thành của riêng Kim Phỉ Nhận, sau đó hắn hoảng sợ phát hiện, từng câu Việt Vô Hoan nói đều đúng, cho dù bị đối xử thô bạo, hắn vẫn có cảm giác với những chuyện ấy. Sau đó hắn chậm rãi khuất phục, chậm rãi thuận theo, học được cách lấy lòng, cho đến khi chìm sâu xuống đáy. Kim Phỉ Nhận là tên nam nhân tự cao tự đại, gã thích chinh phục, không chỉ có thân thể, mà còn cả trái tim.
Thật ra chỉ cần biết điều nghe lời gã, tôn thờ gã, cuộc sống sẽ tốt hơn rất nhiều.
Bạch Tử Hạo làm được điều ấy đến trọn vẹn, hắn gần như coi Kim Phỉ Nhận là bầu trời của mình, thế nên cũng có được sự sủng ái cao nhất.
Khi Phong đạo nhân tấn công, hắn vì Kim Phỉ Nhận mà đỡ đòn trí mạng.
Kim Phỉ Nhận yêu hắn, tin tưởng hắn, giải thoát hắn khỏi thân phận nô lệ, cho hắn các loại tài nguyên quý giá để tu luyện, cũng cho hắn không ít quyền hạn. Hắn chưa bao giờ phải lấy lòng nam nhân khác, cũng rất ít khi bị xử phạt, còn có cơ hội học chung với các đệ tử, có tư cách đi rèn luyện. Gã cũng vì hắn mà trong lúc thương lượng với Tùng Hạc Môn, nhường ra lợi ích rất lớn.
Bạch Tử Hạo nói với