Edit: Ry
Tửu lượng của Tống Thanh Thời thực sự quá kém, cứ thế mơ màng ngủ mất...
Việt Vô Hoan cõng cậu về quán trọ, giúp cậu rửa mặt xong rồi cởi áo ngoài, đắp kín chăn, sau đó y ngồi bên giường rầu rĩ hồi lâu. Dù y cảm thấy dáng vẻ cậu say rượu rất xinh đẹp thơm ngon, nhưng cũng cảm thấy khi say hành vi của cậu tương đối mất khống chế, khiêu chiến tự chủ của y, cuối cùng vẫn quyết định sau này ít để cậu uống rượu.
Chuyện đêm nay là ngoài ý muốn.
Ngoài cửa sổ bay tới mấy con cổ trùng mang theo đom đóm, là tín hiệu người kia gửi tới.
Nếu tôn chủ đã ngủ, và tất cả đều muốn phơi bày chân tướng, vậy thì y nên đi xử lý chuyện vui sướng này.
Việt Vô Hoan buộc lại mái tóc dài, sửa sang quần áo, đi theo dấu hiệu cổ trùng để lại, tiến về phía địa điểm.
Ở ngoại ô thành Nam Hải, trong một ngôi miếu sơn thần bị vứt bỏ, bò lít nhít những cổ trùng và rắn độc, chúng chậm chạp dịch chuyển, xấu xí kì dị, tựa như cực hình sái bồn* kinh khủng nhất trong truyền thuyết, khắp nơi đều là sự chết chóc. Hạo Long đã sớm bị An Long ném vào sâu trong núi khi ma tính của hắn phát tác, để tránh bị nó phát hiện ra bất thường.
*Sái bồn 虿盆 hay hố vạn xà là hình phạt từng xuất hiện trong tiểu thuyết Phong Thần Diễn Nghĩa. Người ta sẽ đào một cái hố sâu rồi bỏ hàng trăm có khi hàng vạn con rắn độc hoặc côn trùng độc như sái (sái là cách gọi ngày xưa của bò cạp ở bên Trung), sau đó bắt kẻ có tội rơi xuống hố để chúng cắn cho đến chết, theo truyền thuyết thì đây chính là một trong những hình thức trừng phạt man rợ mà Trụ Vương và Đát Kỷ nghĩ ra.
An Long yên lặng ngồi trong sái bồn, không thấy được bất cứ xúc cảm nào trong con mắt hẹp dài thẫm màu máu đó.
Việt Vô Hoan không chút do dự đi vào ngôi miếu sơn thần khủng bố này, giẫm lên đống cổ trùng. Rắn độc và cổ trùng không ngừng bò lên chân y, ngứa ngáy khó chịu vô cùng với từng cơn đau nhói như kim châm, đây là con đường Địa Ngục mà ác mộng đáng sợ nhất cũng không thể mơ tới. Thế nhưng y cứ như đang đi trên biển hoa, đi trên đám mây, không có một mảy may sợ hãi.
Cuối cùng An Long cũng mở miệng, giọng nói khàn đặc khó nghe vô cùng: "Ngươi là đồ điên."
Việt Vô Hoan cười đến dịu dàng tột độ: "Còn ngươi là bán ma."
Tu sĩ Trúc cơ nho nhỏ mang theo một thân đầy cổ trùng, khiêu khích nhìn vị vương giả ngồi trong bóng tối đang khống chế tính mạng y.
Y không biết sợ, cũng không sợ cái chết, y thích toan tính, và càng thích đánh cược.
An Long đã điều tra rõ ràng tất cả những chuyện y làm suốt mười năm qua, từ xưa tới giờ chưa từng có ai điên cuồng như y, y dùng chính mạng và nhược điểm của mình để bố trí hết cạm bẫy này đến cạm bẫy khác, khi đã khiến ngươi cảm thấy như đã nắm chắc thắng lợi trong tay rồi, y mới để lộ ra nanh độc chân chính, tàn nhẫn cắn lên nhược điểm của chính ngươi, khiến ngươi thống khổ không thể chịu nổi.
Thứ độc vật đáng sợ nhất...
An Long lạnh lùng hỏi: "Từ khi nào ngươi đã bắt đầu hoài nghi thân phận của ta?"
"Ngay từ đầu ta đã cảm thấy sự quen biết giữa ngươi và tôn chủ có sắp đặt." Việt Vô Hoan nhìn ra tâm tư của hắn, rất có kiên nhẫn chậm rãi kể rõ: "Ngươi cố ý gây sự chú ý với hắn, sau đó chuẩn xác phối hợp với yêu thích của hắn, trở thành 'bằng hữu'. Tôn chủ là người không giỏi nói chuyện, hắn cũng chưa từng chủ động biểu đạt sở thích của mình, người ngoài có rất nhiều hiểu lầm với hắn, nhưng tại sao ngươi lại hiểu được tâm ý hắn như vậy?"
Đương nhiên, đây chỉ là chút nghi hoặc nho nhỏ...
Trên đời cũng sẽ có rất nhiều sự trùng hợp, ví dụ như cả hai vừa hay là những người hợp ý nhau.
Thế nhưng một khi trong lòng đã có nghi ngờ, thì sẽ càng nghĩ nhiều, càng nghĩ lớn.
Tống Thanh Thời có thói quen ghi chép lại bệnh án của tất cả bệnh nhân để lưu trữ, trong mười năm đó, y đã lật tất cả ghi chép cũng không tìm được đồ vật khả nghi.
Y cũng đã từng điều tra quá khứ của An Long, phát hiện khoảng thời gian trước khi hắn tiến vào Vạn Cổ Môn hoàn toàn trống trơn. Không có cha mẹ, không có bằng hữu, không có gì hết, như thể hắn sinh ra từ hư vô, bởi vì có khả năng điều khiển cổ trời sinh mà được môn chủ trước của Vạn Cổ Môn nhận nuôi, trở thành đệ tử thân truyền.
Cuối cùng, trong lúc vô tình y lại tìm được phần ghi chép chữa bệnh cho bán ma kia.
Bởi vì bán ma ở tiên giới gây ra rất nhiều tranh cãi, nên phần ghi chép này bị phong tỏa giấu ở trong góc của thư phòng, cực kỳ trân trọng.
Ghi chép bệnh án của Tống Thanh Thời không có bất cứ thứ gì liên quan đến tình cảm, tất cả đều là những số liệu lạnh lẽo, bao gồm cả ngày nào dùng thuốc, bệnh tình phát triển ra sao. Lúc ấy có vẻ như cậu vẫn là một y sư non nớt, rất nhiều phương pháp trị liệu đều không đúng, ghi chép cũng không quá đầy đủ, nhưng có thể nhìn ra trong quá trình kéo dài gần hai năm ấy, hai người sống cùng nhau, sớm chiều làm bạn, đã đủ để thấy rõ cái người với bề ngoài lạnh lùng này có tấm lòng dịu dàng đến nhường nào, cũng đủ để hiểu được sở thích của cậu.
Thế nhưng, như vậy vẫn chưa đủ...
"Bán ma bẩn thỉu thấp hèn và môn chủ Vạn Cổ Môn cao quý hùng mạnh, sao ta dám liên tưởng hai người với nhau? Ta cũng chưa từng nghe nói bán ma có thể leo tới vị trí cao như vậy." Giọng nói của Việt Vô Hoan lộ ra trào phúng: "Nhưng, khi tôn chủ ở miếu sơn thần nhắc đến chuyện bán ma, ngươi lại có vẻ rất căm ghét đề tài này, thế nên ta đã mơ hồ cảm thấy không đúng. Đến lúc vào trận Ác Mộng Phệ Tâm, tôn chủ tưởng rằng đó là ác mộng của ta, nhưng ta biết đó không phải, như vậy nó chỉ có thể là ác mộng của ngươi. Vì cái gì mà nơi sâu nhất trong ký ức của Cổ Vương hùng mạnh lại là đầm lầy hôi thối?"
Bán ma và Tống Thanh Thời gặp nhau ở đầm lầy, thế nên ký ức ác mộng của An Long cũng là đầm lầy.
Thế nhưng, vẫn còn thiếu một chút chứng cứ nữa.
An Long bỗng ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt, hắn nhanh chóng ngừng thở, thế nhưng không kịp nữa rồi, mùi thơm đã kích thích cho dòng máu ma trong hắn sôi trào. Trong đôi mắt đỏ thẫm lại xuất hiện đồng tử thẳng đứng, lớp vảy màu đen cũng dần hiện lên, chiếm quá nửa khuôn mặt hắn, nửa người hắn cũng bắt đầu biến hóa, cánh tay xăm hình ngũ độc hóa thành vỏ cứng màu đen, ngón tay duỗi dài ra như đốt chân của côn trùng, đầu ngón tay sắc bén như đao.
Lưng cũng thay đổi, từng chiếc gai ngược xuất hiện, một chiếc đuôi bò cạp thật dài duỗi ra, phần đuôi còn mang theo móc độc.
Việt Vô Hoan kinh ngạc than: "Bộ mặt thật của ngươi quả nhiên xấu xí như ta nghĩ."
An Long lạnh lùng nói: "Câu Hồn Hương? Ngươi bỏ thêm thứ gì ở trong?"
Câu Hồn Hương cũng không phải là chất độc hại người, chỉ là thứ trợ hứng, dùng để kích thích thất tình lục dục.
Thế nhưng nó cũng là chất kích thích với bán ma, giống như Hùng Hoàng* với rắn, cực kỳ mãnh liệt.
*Hùng Hoàng là một trong những dược liệu có nguồn gốc từ khoáng vật. Nó có tác dụng giải độc, sát trùng rất tốt, nhất là độc do rắn cắn, ngoài ra còn có tác dụng đuổi rắn.
Mà Câu Hồn Hương do Việt Vô Hoan đặc chế lại càng có hiệu quả mãnh liệt.
An Long vốn có thể dùng tu vi để áp chế sự cuồng loạn này, nhưng hôm nay tâm tình hắn bất ổn, dưới sự kích thích của Câu Hồn Hương, toàn bộ thất tình lục dục bị khuếch đại, cuối cùng không thể khống chế được nữa, để lộ một mặt mà hắn chưa từng muốn để người khác nhìn thấy.
"Cổ Vương Tây Lâm cao cao tại thượng." Việt Vô Hoan mở rộng hai tay, vui vẻ cười nói: "Nếu ngươi giết ta, di mệnh của ta sẽ báo việc này với tôn chủ, báo cho Dạ Vũ Các, báo cho Vạn Cổ Môn, báo cho từng người trong thiên hạ."
Bán ma ở Tu Tiên Giới là thứ người người có quyền chém giết.
Sẽ không ai cho phép hắn tiếp tục ngồi trên vương vị của Tây Lâm.
Cổ Vương Tây Lâm dù có mạnh hơn nữa thì hắn có chống đỡ nổi sự truy sát của cả thiên hạ không?
Việt Vô Hoan là kẻ điên, y không có gì, cũng không sợ mất điều gì. Y không sợ cực hình, không sợ tra tấn, không sợ tử vong, không sợ tất cả mọi thứ. Y đồng quy vu tận chỉ để đối thủ rơi vào lựa chọn thống khổ nhất.
An Long hít một hơi thật sâu, cưỡng ép kiềm chế sự hỗn loạn đang dâng lên trong đầu do Câu Hồn Hương, đứng lên, sát ý tỏa ra khắp người: "Hắn sẽ không động lòng với ngươi."
Hắn đã làm ra lựa chọn.
"Cho dù có phải mất đi tất cả mọi thứ cũng muốn giết ta à? Không ngờ Cổ Vương với tôn chủ nhà ta thật sự là tình sâu nghĩa nặng, điên cuồng không thể kìm nén." Việt Vô Hoan nở nụ cười càng thêm mê người, qua trong giây lát lại xé xuống nụ cười ấy, biến thành kẻ điên lạnh lùng mà khủng bố. Toàn bộ Huyết Vương Đằng duỗi ra, bảo kiếm rời vỏ, y lớn giọng hỏi từng câu từng chữ: "Vậy mà... Ở sơn trang Kim Phượng, tại sao ngươi lại muốn giết hắn?!"
Sát khí của An Long đông lại, qua rất lâu, hắn mới hỏi: "Sao ngươi lại biết chuyện này?"
Chỉ một giây sau hắn đã hiểu, Việt Vô Hoan chính là tên nô lệ người phàm ở cùng với Quy Nguyên Tiên Tôn khi ấy. Lúc đó, hắn phạm phải sai lầm, suy nghĩ rối ren, chỉ chú ý có Quy Nguyên Tiên Tôn nhìn trộm, nên để hoàn toàn xóa sạch chuyện này, hắn mới giết Quy Nguyên Tiên Tôn, diệt Tham Đồng Phái, lại không tìm được tên nô lệ thấp hèn bị bịt mắt, không thấy rõ dung mạo kia.
Nô lệ trong sơn trang Kim Phượng thật sự có quá nhiều, người phàm cũng không có khả năng theo dõi việc hắn làm.
Thế nên, sau khi xác nhận Quy Nguyên Tiên Tôn không kể chuyện của mình với ai, hắn đã bỏ qua việc này.
Chuyện này là cái gai lớn nhất, đâm sâu nhất trong lòng hắn.
"Để ta đoán thử nhé." Việt Vô Hoan cười, từng bước đi lên phía trước: "Ngươi tỏ tình với tôn chủ nhà ta? Sau đó tôn chủ từ chối ngươi, dục vọng tàn sát và sự phẫn nộ của dòng máu bán ma bùng lên, khiến ngươi lỡ tay giết chết hắn? Ngươi hoài nghi Quy Nguyên Tiên Tôn nhìn thấy dáng vẻ bán ma của ngươi, thế nên mới giết lão để bịt miệng?"
"Không." An Long tự lẩm bẩm, như thể đang giải thích cho chính mình nghe: "Lúc ấy ta không biết có chuyện gì xảy ra, rất hỗn loạn, khi ta tỉnh táo trở lại, hắn đã chết..."
"Đúng." Việt Vô Hoan tới gần nói: "Ngươi mất khống chế, nên cổ trùng của ngươi giết hắn."
An Long phản bác: "Hắn chưa chết."
"Ta tận mắt chứng kiến hắn không còn hơi thở, chẳng phải lúc đó ngươi cũng cho là hắn chết rồi, nên mới đặt hắn nằm ở vườn thuốc hắn yêu nhất đó sao?" Vẻ mặt Việt Vô Hoan trở nên cực kỳ khổ sở: "Tôn chủ quá đáng thương, trên người hắn không hề có dấu vết phản kháng, e là hắn cũng không ngờ 'bằng hữu tốt' của mình lại tàn nhẫn với mình như vậy, còn không kịp nhận ra."
An Long cảm giác đầu mình lại bắt đầu đau đớn: "Ta không nhớ rõ, thế nhưng hắn không chết, hắn đã sống lại..."
Việt Vô Hoan vui mừng nói: "Tôn chủ có thể sống sót, là vì hắn may mắn, chứ không phải vì ngươi nương tay."
An Long hít sâu: "Thanh Thời đã tha thứ cho ta."
"Hắn tha thứ cho ngươi?" Việt Vô Hoan như thể nghe được câu chuyện tiếu lâm hay nhất, cười như điên như dại. Y tựa như ác ma tới từ Địa Ngục tìm được con mồi ngu xuẩn nhất, không phí chút sức đã có thể lấy đi linh hồn đáng thương.
An Long bỗng cảm thấy sợ hãi, hắn ý thức được có gì đó không đúng, hắn nên lập tức giết kẻ này, không muốn phải đối mặt với chân tướng...
Thế nhưng, đã không còn kịp nữa.
Việt Vô Hoan dùng giọng nói dịu dàng nhất, nói ra sự thật tàn nhẫn nhất: "Tôn chủ đã quên đi phần ký ức đó, hắn đã quên ngươi giết hắn."
An Long phẫn nộ nói: "Không thể nào! Con cổ trùng đó sẽ không tấn công biển ý thức!"
"Đáng tiếc, linh hồn của hắn xảy ra chút chuyện khiến cho một phần ký ức bị mất." Việt Vô Hoan dùng ánh mắt nhìn kẻ đáng thương nhìn hắn: "Hắn nói