Edit: Ry
Việt Vô Hoan cảm thấy mình bị đánh cho tơi bời, quân lính tan rã, y chật vật cúi đầu xuống, không dám đối mặt với cặp mắt thanh tịnh kia.
Từ khi Tống Thanh Thời thu nhận và giúp đỡ y, cho y tình thương, ở phương diện nào đó thanh danh của cậu đã bị hủy.
Khi đó y vừa mới ra khỏi cốc, còn chưa làm được chuyện gì gây dựng nên tên tuổi của người điên, danh tiếng công tử lại vang xa, mọi người coi y là trò cười, sẽ hỏi Dược Vương Tiên Tôn ở trên giường thích trò gì, hỏi y dùng tư thế gì để hầu hạ lão tổ quái gở hài lòng? Thậm chí còn có những kẻ to gan cảm thấy Dược Vương Tiên Tôn dễ dàng bị mê hoặc ở trên giường, muốn thử đưa nô lệ xinh đẹp đến Dược Vương Cốc đổi đan dược... Sau đó y hoàn toàn điên cuồng, lộ ra nanh vuốt, đám người đó mới e ngại, những lời đồn thổi mới dần lắng xuống, ít nhất không ai dám ở trước mặt y nói những lời đó nữa.
Mỗi lần nghĩ đến việc con người thanh khiết đã rời xa hồng trần này, lại bị y kéo vào thế tục dơ bẩn, dính lên vết nhơ.
Việt Vô Hoan cực kỳ khổ sở.
Y cũng từng nghĩ vò mẻ không sợ nứt, cứ buông thả yêu thương trong lòng đi, biến những lời đồn thổi đó thành sự thật. Y am hiểu đủ loại thủ đoạn quyến rũ dụ dỗ người khác, hiểu được như thế nào để người ta đạt được cực lạc trên giường, muốn để tôn chủ hưởng qua hương vị của dục vọng, không thể rời khỏi cơ thể y nữa, là chuyện rất đơn giản.
Thế nhưng, y không thể...
Những thủ đoạn đó sẽ khiến y không phân được hiện tại và quá khứ, cuối cùng khiến cho chính tình cảm của mình cũng nhiễm lên sắc thái ghê tởm.
Sau khi trải qua những chuyện kia, trong lòng y kháng cự chuyện nằm dưới đến tột cùng, cảm thấy hầu hạ người khác là sỉ nhục lớn nhất trong thiên hạ. Y không thể nằm xuống lại để người y thương phải làm, y cảm thấy chuyện đó là sỉ nhục nên để người y thương phải chấp nhận nó? Cái này có khác nào lấy oán trả ơn?
Tuyệt đối, không được...
Y không thể nào tiếp thu được sự đê hèn đó, y hận không thể giết chết chính mình ở trong mộng cảnh. Mỗi lần phát tiết dục vọng xong, đầu y sẽ trở nên trống rỗng, trước mắt như nhìn thấy bộ dạng thỏa mãn của những tên súc sinh kia, nhìn thấy những thiếu niên phải khổ sở hầu hạ chúng, nhìn thấy bản thân chẳng biết xấu hổ, sau đó bừng tỉnh trong cảm giác ghê tởm buồn nôn.
Y không còn dám đụng đến chuyện giường chiếu, y sợ dục vọng của thân xác này...
Trên đời có tình nhân nào vô dụng như vậy ư?
Việt Vô Hoan càng nghĩ càng tuyệt vọng.
Đêm qua, là tiếng tiêu đã tiết lộ tình cảm trong lòng y, khơi gợi lên tâm tư của tôn chủ, nên mới có nụ hôn ngọt ngào nhất ấy. Y không thể lại tiếp tục buông thả chính mình, y không xứng có được tình cảm thuần khiết như vậy, y sẽ chỉ đẩy đối phương vào vực sâu của thống khổ.
"Vô Hoan?" Tống Thanh Thời thấy y im lặng, lặp lại: "Suy nghĩ của ngươi là gì?"
Ta yêu người, nhưng xin người đừng yêu ta...
Việt Vô Hoan quyết định, chậm rãi ngẩng đầu, nở nụ cười. Y vén phần tóc xõa lên tai, trong mắt phượng xinh đẹp toát ra sắc thái dụ người, y duỗi ngón tay ra, như khiêu khích lướt trên mặt Tống Thanh Thời, dùng thái độ hờ hững nhất, nói thứ ngôn ngữ không có chút liêm sỉ nào: "Suy nghĩ? Thân thể của ta thuộc về tôn chủ, ngươi muốn ta làm gì, ta sẽ làm cái đó..."
Cả người Tống Thanh Thời cứng đờ.
Việt Vô Hoan nhìn ra sự cứng nhắc của cậu, ngón trỏ nhẹ nhàng vẽ lên đôi môi kia, dính lên chút hơi thở, sau đó thu về, khẽ chạm lên chính môi mình, nụ cười càng thêm ngọt ngào: "Chẳng lẽ, tôn chủ bận tâm về chuyện đêm qua? Tôn chủ thật sự quá đáng yêu, say rượu mất lý trí, không phải là chuyện thường gặp sao?"
Ký ức khi say rượu có chút hỗn loạn, có chút không nhớ rõ.
Đại khái Tống Thanh Thời còn nhớ là do mình chủ động trước, cậu cố gắng vừa hồi tưởng vừa nói: "Ta cưỡng hôn ngươi, sau đó..."
Bỗng nhiên, cái hôn ướt át ngọt ngào lại rơi xuống môi cậu.
Tống Thanh Thời không dám tin nhìn Việt Vô Hoan, giọng nói bị nghẹn lại, trong đầu trống rỗng.
"Là cưỡng hôn như vậy sao?" Việt Vô Hoan cười rời khỏi môi cậu, liếm khóe miệng mình, mập mờ nói: "Nếu như tôn chủ thích, mỗi ngày đều có thể thưởng thức, đây cũng không phải chuyện gì ghê gớm, Vô Hoan cũng thích trò chơi này, ngươi muốn nhiều hơn nữa cũng được."
Tống Thanh Thời vốn không giỏi nói chuyện, gặp loại tình huống này càng không nói ra lời.
Cậu bối rối đứng dậy, miệng hết mở rồi lại khép, muốn giải thích, nhưng cuối cùng chỉ phát ra được mấy âm tiết: "Ta, ta không, không..."
Việt Vô Hoan lập tức khôi phục bộ dáng cấm dục, lạnh lùng nói: "Xem ra là ta hiểu lầm rồi."
Y bóp méo tình yêu thành dục vọng, hiểu lầm nụ hôn thành trò chơi.
Tống Thanh Thời hoàn toàn luống cuống, cậu không có kinh nghiệm, không phân biệt được sự khác nhau giữa chúng, nhưng cậu không thích Việt Vô Hoan nói như vậy, cậu không muốn trở thành quan hệ như thế.
Việt Vô Hoan lẳng lặng nhìn cậu, hỏi lại: "Tôn chủ, suy nghĩ của ngươi là gì?"
Tống Thanh Thời đã hiểu, cậu cúi đầu xuống: "Sau này ta sẽ không uống rượu nữa, cũng sẽ không làm những chuyện hồ đồ như vậy với ngươi nữa."
Việt Vô Hoan lại hỏi: "Tôn chủ, ngươi cho rằng Vô Hoan là gì?"
Tống Thanh Thời lí nhí: "Là sư đồ, là bằng hữu..."
Việt Vô Hoan biết mình đã thành công, y đã uốn nắn lại được phần tình cảm vừa nảy sinh này, một lần nữa phong tỏa nó vào trong lòng đất, vĩnh viễn không thấy được ánh mặt trời.
Y khẽ nói lời xin lỗi: "Thật có lỗi, là ta càn rỡ."
Tống Thanh Thời lắc đầu: "Không sao, ngươi có thể càn rỡ."
Việt Vô Hoan ngẩn người.
Tống Thanh Thời cười nói: "Ngươi có thể càn rỡ ở trong lòng ta, làm bất cứ chuyện gì."
"Không nên tùy tiện làm cam kết như vậy." Việt Vô Hoan bị cậu nhìn có chút hoảng hốt, y tránh né ánh mắt đang thăm dò nội tâm mình: "Ta không phải như ngươi tưởng tượng đâu."
Tống Thanh Thời hỏi: "Vậy dáng vẻ chân thật của ngươi là như thế nào?"
Việt Vô Hoan ngậm miệng.
Hỗn loạn, điên cuồng, tà ác, cố chấp, dơ bẩn...
Không từ thủ đoạn, tham lam đáng sợ, cho dù không có được tình cảm, cũng muốn độc chiếm...
Việt Vô Hoan cảm giác trong đầu mình càng ngày càng có nhiều thứ, càng lúc càng loạn, tư duy bắt đầu mất kiểm soát, dần trở nên kỳ quái.
Y nhân lúc vẫn còn mấy phần lý trí, bối rối đứng dậy, tùy tiện tìm một cái cớ, chật vật bỏ trốn.
Tống Thanh Thời ngồi một mình ở trong phòng, qua rất lâu sau, cậu mới nhẹ nhàng nói: "Dù ngươi có như thế nào, ta cũng thích."
...
Hai người trải qua những chuyện lộn xộn này, không còn tâm tình để du ngoạn nữa.
Trên người Việt Vô Hoan còn độc của cổ trùng, tốt nhất vẫn nên trở lại Dược Vương Cốc cẩn thận điều trị. Thế là y bị ép nằm nghỉ ngơi ở trên giường, ăn mì sợi đầy tình thương do Tống Thanh Thời làm, sau đó nhìn Tống Thanh Thời bận rộn thu thập hành lý của cả hai, mua sắm dược liệu, rồi đến Tiên Thú Môn thuê pháp thuyền, chuẩn bị trở về Dược Vương Cốc.
Mì sợi tôn chủ làm, hương vị có vẻ rất ổn định, lần nào cũng giống hệt nhau...
Việt Vô Hoan uống nước mỳ, nhìn sổ sách, y nghĩ giá của hoa Ô Thủ còn có thể mặc cả thấp thêm chút nữa.
Mặt mũi Tống Thanh Thời tràn đầy đắc ý, biểu thị mình rất biết chăm sóc người khác, khả năng độc lập sinh hoạt cũng rất tốt, không phải phế vật không có thư kí vạn năng là cái gì cũng không biết.
Việt Vô Hoan lập tức nuốt hết những lời định nói xuống, mỉm cười: "Tôn chủ làm tốt lắm."
Tống Thanh Thời khoe ra chiến lợi phẩm: "Ta còn mua quà cho mọi người nè."
Thương nhân ở thành Nam Hải quá biết chào hàng, sau khi nhận ra cậu là tu sĩ, lập tức nói cho cậu biết đã ra ngoài du lịch là phải mang lễ vật về cho môn phái, vui một mình không bằng mọi người cùng vui.
Tống Thanh Thời cảm thấy rất có lý...
Trước kia cậu hiếm khi đi ra ngoài, thêm nữa không có đệ tử, thôn trang quanh Dược Vương Cốc được cậu che chở nên tự nguyện gia nhập trở thành dược trang, dược phó cũng là bọn họ tự tuyển chọn rồi đưa tới, quản sự cũng là bọn họ tự đề cử. Dù sao cũng không có ai dám trêu chọc Dược Vương Tiên Tôn, bảo gì làm nấy, cậu cũng phát tiền lương cho dược phó, còn ban thưởng đan dược, miễn cưỡng chồng ra được mấy tu sĩ Trúc Cơ, xem như là có cơ duyên.
Tống Thanh Thời cảm thấy không tệ, mọi nơi trong Dược Vương Cốc đều được quét dọn sạch sẽ, mặc dù nhóm dược phó sợ cậu, nhưng rất trung thực nghe lời.
Sau khi Việt Vô Hoan đứng ra quản lý, y mới biết nhóm dược phó cực kỳ lộn xộn, quản sự tham ô tiền lương, đánh nhau ẩu đả, lạm dụng tư hình*, còn lén lút bán dược thảo đi... Việt Vô Hoan phải bày sổ sách ra, giảng đủ phương pháp đạo lý, uyển chuyển để Tống Thanh Thời nhận thức rõ được sự nghèo khó của Dược Vương Cốc, cuối cùng để cậu hiểu được không có lão tổ Nguyên Anh nào sống nhiều năm giống cậu mà chỉ tích lũy được có chút xíu gia sản như vậy.
*hình phạt riêng
Tống Thanh Thời chịu đả kích nghiêm trọng...
Sau khi tỉnh lại, cậu hoàn toàn được Việt Vô Hoan bao nuôi, chuyện gì cũng không quan tâm.
Giờ cậu âm thầm tự kiểm điểm, quyết định hối cải, trở thành một con người mới...
Việt Vô Hoan đào tạo ra rất nhiều học đồ cho Dược Vương Cốc, cậu làm cốc chủ, đi ra ngoài du lịch, cũng nên mang về chút quà cho mọi người chứ nhỉ?
Tống Thanh Thời sợ mạch não của mình lại không đúng, lén lút hỏi Việt Vô Hoan, chắc chắn nhận được sự ủng hộ xong, cậu mới yên lòng đón nhận những lời chào hàng, vui vẻ mua một đống hoa tươi làm bánh ngọt, búp bê và tượng gỗ. Còn gọi mấy thương nhân vào nhà trọ, để Việt Vô Hoan tự chọn lấy những loại vải vóc và đá quý xinh