Edit: Ry
Tống Thanh Thời lấy quà ra cho mọi người chọn.
Có rất nhiều thứ là đồ chơi không mấy đáng giá trên tiên giới, ở nhân gian lại quý báu vô cùng, ví dụ như Duyên Thọ Đan, và các loại đá quý.
Dược Vương Tiên Tôn "bế quan" mười năm, Dược Vương Cốc luôn ở vào trạng thái phong tỏa, Thanh Loan cũng không dám cho đám trẻ người phàm xinh đẹp này ra ngoài, nên tất cả đều bị nhốt ở trong cốc, mỗi ngày chỉ có học tập và tu luyện. Khi bọn chúng còn ở Yến Sơn Môn, Tạ Khuyết chưa từng cho chúng nhìn thấy bảo vật chân chính của tiên giới, chỉ cầm vài thứ không đáng tiền ra lòe người dụ dỗ. Sau khi tới Dược Vương Cốc, Tống Thanh Thời không chú trọng hưởng thụ, nên trong cốc ngoài các loại dược liệu quý giá và thư tịch ra thì không còn gì khác.
Cậu mang từ thành Nam Hải về một đống đá quý lấp lánh và đồ trang sức, khiến bọn nhỏ lóa cả mắt.
Khi cả đám nhìn Tống Thanh Thời như nhìn thấy bóng dáng của Hoàng Đế xa hoa, cả người đều tỏa ra hào quang dát vàng.
Đây chính là tu sĩ sao?
Vinh Diệp cực kỳ chấn động, hắn lặng lẽ liếc nhìn Tống Thanh Thời, cổ họng khô khốc, nuốt một ngụm nước bọt. Mọi người đẩy qua đẩy lại, cuối cùng quyết định để nhỏ tuổi hơn chọn trước. Xưa nay Minh Hồng không đặt nặng những thứ này, thấy bên trong không có thứ gì liên quan tới võ thuật thì tiện tay cầm một bộ nghiên mực, lấy thêm một đôi hoa tai màu xanh rồi lui xuống.
Thanh Loan tỷ tỷ thích thư hoạ, thích đá quý màu xanh.
Mọi người đều biết tâm tư nho nhỏ ấy của chàng, cười không nói gì.
Vinh Diệp và Minh Hồng cùng tuổi, nhưng hắn dẻo miệng nên được cưng chiều hơn, hắn cảm tạ các vị ca ca tỷ tỷ rồi vui vẻ tiến lên, mở to đôi mắt hoa đào xinh đẹp, nhìn hết đống đá quý trên bàn một lần rồi lại một lần, trong đầu do dự rất nhiều, cảm thấy cái gì cũng tốt, chỉ muốn ôm tất cả về, hắn chợt phát hiện trong góc có một cái hộp gỗ nhỏ màu đen, chất liệu chiếc hộp trông không tầm thường.
Tống Thanh Thời thuận theo ánh mắt hắn nhìn sang, bỗng nói xin lỗi: "Cái này là ta nhầm."
Đây là đồ cậu mua cho Việt Vô Hoan, bởi vì mua quá nhiều nên không cẩn thận để lẫn lộn vào với nhau.
Tống Thanh Thời cầm lấy cái hộp gỗ màu đen đó, đưa cho Việt Vô Hoan: "Cái này là cho ngươi."
Vinh Diệp tò mò lại gần, nũng nịu hỏi: "Tôn chủ, đó là cái gì vậy?"
Hắn đứng hơi gần, cổ áo hơi được kéo xuống, như có như không lộ ra xương quai xanh xinh đẹp, trên quần áo còn có mùi huân hương do chính hắn điều chế. Hắn khéo tay, lại thích nghiên cứu mấy thứ này, nên mùi hương chế ra khá tao nhã, ngửi thoáng qua thì thấy mùi rất nhạt, ngửi lâu mới thấy nó mang theo chút ngòn ngọt không nói rõ, cực kỳ mê người.
Tống Thanh Thời không thích bị người ta đến quá gần, cơ thể hơi cứng lại, nhưng nghĩ đến việc giáo sư không thể sợ học sinh được, bèn ép bản thân phải bình tĩnh.
Việt Vô Hoan tiếp nhận hộp gỗ, nhìn bộ dáng của Vinh Diệp, không khỏi mỉm cười.
Thanh Loan là một thuộc hạ rất tốt, nhưng mềm lòng, nhất là với đám trẻ có cùng hoàn cảnh, nàng luôn đau lòng bọn chúng còn nhỏ, đau lòng bọn chúng suýt chút nữa bị bán, hi vọng có thể cho bọn chúng một cuộc sống hạnh phúc, khỏe mạnh lớn lên, xưa nay chưa từng để bọn chúng tiếp xúc với bất kỳ mặt tối nào.
Nàng nói mình chịu khổ là đủ rồi, không cần phải để lũ nhỏ chịu khổ.
Việt Vô Hoan cảm thấy loại hành vi này rất ngu xuẩn, nhưng khi y chỉnh đốn lại Dược Vương Cốc, quét sạch lũ người gian dối và đám gián điệp, khống chế dược phó trong lòng bàn tay, lại không để những đứa nhỏ người phàm không chút căn cơ nào kia vào mắt, mặc cho Thanh Loan giải quyết, chỉ cần không gây chuyện là được. Thanh Loan sợ những chuyện Việt Vô Hoan làm sẽ ảnh hưởng đến tâm tính của đám trẻ, nên trước giờ chưa từng nói những chuyện đáng sợ đó, chỉ miêu tả với chúng tương lai tốt đẹp, để chúng học tập cho giỏi, đền đáp ơn huệ của tôn chủ.
Tiếc là, có những đứa trẻ lớn lên rồi lại nảy sinh dã tâm, nàng không quản được.
Việt Vô Hoan mỉm cười, mở hộp gỗ ra, cho tất cả mọi người nhìn.
Trong hộp là một viên ngọc giao nhân cực kỳ hoàn mỹ màu vàng kim, to bằng một đốt ngón tay cái, tỏa ra ánh sáng lung linh, chiếu sáng cả căn phòng, lóa mắt đến mức khiến tất cả bảo bối đá quý trên bàn mất đi sự rực rỡ.
Bọn nhỏ nhao nhao lộ ra ánh mắt kinh ngạc, không ngừng tán thưởng.
Vinh Diệp nhìn đến ngây người, hắn lại nhìn sang những thứ khác, tẻ nhạt vô vị, cõi lòng vốn tràn ngập vui vẻ bỗng chìm xuống đáy.
Việt Vô Hoan chậm rãi khép lại hộp gỗ, cười nói: "Ta rất thích."
Tống Thanh Thời nghe thế thì rất vui: "Cái này cũng không tính là quá xuất sắc, bọn họ nói ngọc giao nhân màu tím còn đẹp hơn, tiếc là chúng quá hiếm, lần này ta không tìm được, sau này lại mua thêm cho ngươi, mua nhiều hơn nữa."
Việt Vô Hoan mỉm cười: "Vâng."
Thanh Loan đã đi theo Việt Vô Hoan nhiều năm, lập tức cảm nhận được mùi của nguy hiểm trong hành vi không giống thường ngày này của y, đây là bản nhạc dạo để nhử con mồi cắn câu. Nàng nhanh chóng phát hiện hành động có hơi đi quá giới hạn của Vinh Diệp, hiểu ngay tư tưởng ngu ngốc của hắn, trong lòng vừa giận lại vừa lo, nàng vội khom lưng với Việt Vô Hoan, lộ ra vẻ cầu xin, ý là mình sẽ xử lý việc này.
Ngay cả nhìn Việt Vô Hoan cũng không nhìn nàng một cái, tiếp tục cúi đầu làm diều.
Vinh Diệp khôi phục sự bình tĩnh sau cơn chấn động với báu vật, một lần nữa nở nụ cười ngọt ngào. Sau đó, hắn tùy tiện chọn lấy vài thứ trang sức đắt tiền và đá quý phù hợp với nam nhân từ trong đống lễ vật, vui sướng lui xuống, tụ tập với nhóm bạn đã chọn đồ xong, cùng thưởng thức đồ vật của nhau, chốc chốc lại khen ánh mắt người khác thật tốt, trông không có vẻ gì là khác với bình thường, tiếc rằng ánh mắt thỉnh thoảng lại lén lút liếc về phía Tống Thanh Thời và Việt Vô Hoan đã bán đứng tư tưởng nho nhỏ của hắn.
Việt Vô Hoan rất chú ý hình tượng của mình trước mặt tôn chủ, không cho phép bí mật bị vạch trần.
Cho nên, mấy khối thịt trong địa lao Dược Vương Cốc và lũ ngu ngốc bị hành hạ đến sụp đổ tinh thần là thứ tuyệt đối không được phép nói ra.
Thanh Loan cắn móng tay, cực kỳ lo lắng, nàng lo Vinh Diệp sẽ làm chuyện điên rồ.
Việt Vô Hoan nhìn nàng lần nữa để cảnh cáo.
Thanh Loan lập tức thả tay xuống, miễn cưỡng nở nụ cười, không dám lộ ra sơ hở.
Khó khăn lắm nàng mới chờ được đến đêm, sau khi tất cả chương trình học kết thúc, nàng lập tức kéo Vinh Diệp ra một góc dạy dỗ, lần nữa làm rõ ơn cứu mạng của tôn chủ với hắn, nói rõ tầm quan trọng của Vô Hoan ca với tôn chủ, bắt hắn tuyệt đối không được nảy sinh tâm tư không nên có, nếu không thì tự gánh lấy hậu quả.
"Thanh Loan tỷ tỷ hiểu lầm rồi, đệ không có." Vinh Diệp phủ nhận, sau đó lấy lòng nói: "Chẳng qua là đệ thấy tôn chủ quá tốt, mà còn rất dịu dàng, nên mới sinh lòng kính ngưỡng, muốn gần gũi với ngài ấy hơn, học tập thêm chút bản lĩnh của ngài ấy."
U Hỏa giết người, nơi bị nó chạm vào sẽ da tróc thịt bong, xương gãy gân tan, đau đớn tột cùng, không thể thoát khỏi, cuối cùng hóa thành tro đen.
Tiếng tăm độc ác của Dược Vương Tiên Tôn, sự sợ hãi của nhóm dược phó, phần lớn đến từ U Hỏa kinh khủng.
Thanh Loan đã từng chứng kiến cái chết của Tạ Khuyết, nên thường ngày Tống Thanh Thời có dịu dàng đến mấy nàng cũng vẫn lo sợ, không dám tới gần.
Con hổ tốt tính thì vẫn là con hổ, nó không muốn ăn thịt người không có nghĩa nó sẽ không ăn thịt người.
Con hổ ngoan hiền này vẫn nên giao cho người mạnh không cần mạng như Vô Hoan ca đi...
Tuyệt đối đừng dây vào.
Thanh Loan hận không thể cạy mở đầu Vinh Diệp ra, nhồi nhét toàn bộ những thứ có thể nói vào đó, để hắn hiểu được chuyện này liên quan tới đạo lý sinh tồn.
"Đệ biết." Vinh Diệp bị nàng nhắc mãi đến mức mất kiên nhẫn, hắn không nhịn được hỏi: "Hầu hạ tu sĩ, thật sự đáng sợ đến vậy ư?"
Thanh Loan cảm thấy đứa nhỏ này có hơi vô tâm, không hiểu nhân gian hiểm ác. Nàng còn nhớ rất rõ sau khi Tạ Khuyết xảy ra chuyện, mặc dù Vinh Diệp và Minh Hồng cùng tuổi nhưng hắn không hề khóc cũng không ồn ào, ngược lại còn mềm giọng thì thầm an ủi nhóm ca ca