Editor&Betaer: Cogau
Tại bến xe, tiếng người và tiếng xe ồn ào náo nhiệt bên tai không dứt, một bóng hồng kéo một chiếc valy hành lý màu hồng tương tự, nhanh nhẹn lách qua đám người nhốn nháo.
Vượt qua được một đám hành khách, lấy tốc độ chạy nước rút một trăm mét, Mễ Quang vọt tới Quầy bán vé.
Khi nhảy lên bậc thang, chiếc túi đặt phía trên valy hành lý mất thăng bằng rơi xuống, cô nhanh nhẹn nhặt túi lên cầm trên tay, cố gắng rướn lên cửa Quầy bán vé.
"Cho em một vé khởi hành sớm nhất, cám ơn." Hơi thở của cô dồn dập, giọng lại trong trẻo dễ nghe, giống như là ánh mặt trời xuất hiện giữa bầu trời đông vậy. Người bán vé ngẩng đầu lên nhìn qua cửa sổ quầy, nhìn thoáng cô.
Mễ Quang lấy ví tiền của mình từ trong túi đeo ra, lặp lại một lần nữa: "Cho em một vé khởi hành sớm nhất ạ, cám ơn."
Người bán vé ngây người, ngay sau đó máy móc hỏi: "Đi đâu đây?"
Mễ Quang chớp hàng mi, rồi đột nhiên nở nụ cười: "Đi đâu cũng được, chỉ cần có thể đi khỏi đây nhanh nhất ngay bây giờ thôi ạ."
Người bán vé lại ngẩn người ra, thầm nghĩ, không biết gần đây có nhận được bức chân dung truy nã tội phạm nào không.
"Có thể nhanh một chút không? Em rất vội." Thấy mãi mà người bán vé không hề cử động, cuối cùng Mễ Quang đành thúc giục.
Người bán vé phục hồi tinh thần lại, đầu ngón tay thuần thục gõ mấy cái trên bàn phím: "Hai phút sau, có chuyến xuất phát ở cửa số 10, giá vé là 150 nghìn."
Mễ Quang đưa tờ hai trăm nghìn qua, nhận vé xe và lấy tiền lẻ về, rồi lật đật chạy tới cửa soát vé số 10.
Mới vừa vào cửa soát vé, thì có nhân viên soát vé nói với cô: "Đi xe này sao? Nhanh lên, xe xuất phát ngay đấy!"
Mễ Quang bước nhanh tới, nhân viên soát vé kiểm tra vé của cô, nói nhanh: "Ghế số 20, lên xe ngồi đi, xe sẽ xuất phát ngay."
Mễ Quang ‘vâng’ một tiếng, kéo theo valy hành lý đi mấy bước rồi lại vòng lại, nhân viên soát vé nhận lấy hành lý trên tay cô, rồi nhét vào trong cốp: "Tôi cất giúp cô cho, cô lên xe nhanh đi."
Mễ Quang thấy động tác cô ta có vẻ hơi thô lỗ, còn chưa kịp nhắc nhở cô ấy nhẹ một chút, thì chiếc valy màu hồng có mấy hình trái tim đã bị ném vào, kèm theo là tiếng va chạm với thành xe "bộp" một cái.
Mễ Quang cảm thấy tim mình cũng nảy lên.
Nhân viên soát vé cất xong hành lý thấy cô còn đứng ở cửa, không kiên nhẫn nói: "Sao cô còn đứng ở đây vậy?"
Mễ Quang mím môi một cái, xoay người nhảy lên xe.
Trong xe mới chỉ ngồi hơn nửa số ghế, cô tìm được ghế số 20, mới vừa ngồi vào chỗ, xe đã chậm rãi rời bến.
Chỗ của cô là ngay cửa sổ, nhìn qua kính có thể quan sát được tình hình bên ngoài bến xe. Cô ngó nghiêng mấy lần, không thấy ai đuổi theo, cuối cùng cũng thở phào một hơi, từ từ yên tâm.
Lúc này cô mới nhớ, nhìn xem xe này sẽ đưa mình đi đâu.
Liếc vé xe trong tay, trên đó có in một dòng chữ đậm: BẾN XE PHÍA NAM THÀNH PHỐ A
Thành phố A sao? Mễ Quang lục tìm
trong ký ức, hình như chưa bao giờ mình tới thành phố này, mặc dù thành phố C chỉ cách thành phố A hai tiếng đi xe.
"Cậu cũng là sinh viên đại học sao? Giờ mới trở lại trường à?"
Hành khách ngồi cạnh đột nhiên bắt chuyện với cô, Mễ Quang ngẩng đầu lên, nhìn sang cô ấy.
Mới vừa rồi không để ý, ngồi kế bên cô cũng là một người dáng vẻ nữ sinh, tóc thật dài, ăn mặc rất thùy mị, trên mặt còn đeo một mắt kính gọng đen.
Mễ Quang quan sát cô ấy mấy lần, rồi mới cười nói với cô ấy: "Mình không trở lại trường."
Nữ sinh ấy có chút tò mò: "Vậy là cậu đi công tác sao? Tôi thì tới thành phố A để phỏng vấn."
Họ đang nói chuyện thì xe đã rời bến, Mễ Quang lại nhìn ra ngoài cửa sổ, "sột soạt" kéo rèm cửa lên: "Mình đi trốn hôn."
Hai tiếng trước, nhờ sự giúp đỡ của bạn thân, Mễ Quang mang theo một khoản tiền trốn khỏi nhà.
Dĩ nhiên, cô thấy đó cũng không phải lỗi của cô, cho dù là ai đi nữa, sau bốn năm du học vừa tốt nghiệp trở về mà đã ‘được’ thông báo có một người chồng sắp cưới – người mà trước đây, ngay cả cái tên cũng chưa nghe qua, thì cũng đều có chút ưu tư.
Cô cũng đã thử nói chuyện với cha mẹ mình rồi, nhưng ba cô nhất quyết muốn cô kết hôn, không chỉ hoàn toàn không nghe ý kiến của cô, mà còn để cho mẹ cô giam lỏng cô ở nhà, trước khi đính hôn xong thì cô không được tự do.
Mễ Quang nhớ, hình như có ai đó đã từng nói, ‘sống cũng nên hưởng thụ, mà hưởng thụ thì nên đi du lịch’.
Vì vậy, bây giờ cô ngồi trên chiếc này đến thành phố A.
Từ trong túi đeo, cô lấy đồ bịt mắt ra, đeo lên mắt, quyết định cứ ngủ một giấc thật ngon trước đã, rồi tính.
Khi xe đến bến, cô lấy điện thoại di động ra nhìn đồng hồ, 5h37’ chiều. Cô lấy valy hành lý từ trong khoang để đồ ra, kiểm tra kỹ càng một lượt, may là không chỗ nào bị rách.
Bến xe thành phố A cũng giống như bến xe thành phố C, các loại âm thanh hỗn độn, ồn ào náo nhiệt ghê người. Mễ Quang tay thì kéo theo hành lý, đầu thì ngẩng lên nhìn mặt trời còn chói lọi, thuận tay đẩy mái tóc quăn mềm mại ra sau lưng, nở nụ cười đi ra.
Thành phố A là một thành phố lớn phồn hoa, bến xe cũng được chỉnh trang rất có cảm giác nghệ thuật, cô lấy điện thoại di động ra, nhìn quanh cảnh vật xung quanh, chụp một kiểu.
Mặc dù tất cả đều là phong cảnh xa lạ, nhưng trong lòng lại có chút xao động.
Loại cảm giác này giống như vẫn mong đợi phiêu lưu khi còn bé vậy.