Editor&Betaer: Cogau
Sau khi trải qua lần kiếm ăn rung động lòng người ấy, Mễ Quang ngủ ngon giấc. Sáng sớm hôm sau, cô bị tiếng chó sủa đánh thức.
Cô xoa tóc ngồi dậy, nghe thấy ngoài cửa có tiếng người nhỏ nhẹ, giọng trầm thấp êm tai này là Tiếu Cố không nghi ngờ chút nào rồi: "Tối hôm qua có phải lại vào bếp ăn vụng rồi không, hả?"
Mễ Quang: "......"
Như thế mà đã nhanh bại lộ vậy sao?
Cô rùng mình một cái, cơn buồn ngủ tan biến. Cô nhảy từ trên giường xuống, đeo dép vào, rón rén đi tới bên cửa.
Cẩn thận hé cửa ra, Mễ Quang nhìn ra cửa phía ngoài hành lang.
Tiếu Cố thì đang khom lưng ‘thẩm vấn’ Husky ở trước mặt, còn Husky thì ngồi chồm hỗm trên sàn nhà, vẻ mặt vô tội nhìn anh.
"Trong tủ lạnh, thiếu một trái dưa leo. Túi xoài khô cũng bị động tới." Tiếu Cố giơ cái túi giấy lên, ước lượng qua loa: "Túi này rõ ràng trọng lượng không đủ, đại loại là ít đi bốn năm miếng."
Mễ Quang: "......"
Trọng lượng năm miếng mà cũng có thể ước lượng được, anh là ‘cái cân’ đầu thai sao?
Husky vô tội kêu một tiếng: "Gâu."
Tiếu Cố nhíu mày: "Còn muốn chối sao? Chỉ có mày biết tao để xoài khô ở đâu thôi."
"Gâu Gâu!" Husky quyết định lấy ‘Bất biến ứng vạn biến’.
Tiếu Cố nhìn nó rồi bắt đầu suy nghĩ, trước đây quả thật nó từng tự mở tủ lạnh, lấy thịt ra ngoài, nhưng nó cũng không thích ăn dưa leo. Hơn nữa, ngăn mát ở phía trên cùng, nó cũng không có bản lĩnh mở ra. Còn xoài khô, một vết cắn hay cào trên túi cũng không có, hẳn không phải là chó làm.
Như vậy, trong nhà này ngày hôm qua chỉ có một người!
Tiếu Cố quay người lại, thấy Mễ Quang đang thậm thụt nép bên cạnh cửa.
Mễ Quang bị bắt tại trận: "......"
"Vèo" một cái, cô thụt đầu lại, khóa cửa.
Rất nhanh, ngoài cửa không có động tĩnh gì nữa, một lát sau, Mễ Quang nghe được tiếng đóng cửa. Cô lại mở cửa phòng ra, cả Tiếu Cố lẫn Husky đều không thấy.
Cô nghĩ, có lẽ anh dắt chó ra ngoài đi dạo rồi.
Cô trở lại phòng mở máy tính ra, kiểm tra giao dịch tối qua mình đã đưa lên mạng. Có một tin nhắn phía dưới chiếc áo khoác màu hồng.
Chị Hai: quá đắt.
Mễ Quang thấy biểu tượng cái mặt của cô ấy đang sáng, liền clich vào phần tin nhắn riêng: "Xin chào, có online không?"
Người nọ trả lời cô rất nhanh: "Có, chiếc áo khoác của cô có thể trả giá không?"
Hai con thỏ: Chiếc áo này là một trong những bản hạn chế của Bộ sưu tập Mùa đông năm nay của hãng Bunny đấy, tháng trước mình mới mua, chỉ mới mặc hai lần thôi.
Chị Hai: Tôi biết rõ nó là phiên bản có hạn của Bun¬ny, nhưng áo cô đã từng mặc mà còn trông mong bán giá cao sao?
Hai con thỏ: Trong phần giới thiệu tôi đã ghi rất rõ, cái này lúc mua là 15 triệu, bây giờ ít nhất là còn mới 90%, tôi bán 8 triệu không đắt lắm phải không?
Chị Hai: 8 triệu/cái áo mà còn không đắt à? Hơn nữa, chiếc áo màu hồng lợt này của cô, hầu như không mấy người để ý.
Mễ Quang: "......"
Chê đắt thì cô có thể đi mua đồ của hãng khác đi, trong cửa hàng, mấy trăm ngàn một chiếc cũng không phải là không có. Hơn nữa, còn gọi là màu hồng lợt ư? Đây rõ ràng là màu hồng phấn khiến động lòng người thiếu nữ nhất mà!
Cô kìm lại sự châm chọc trong lòng, nhắn trả lời: "Vậy cô trả bao nhiêu?"
Chị Hai: nhiều nhất là 5 triệu.
Mễ Quang: "......"
Cô chỉ muốn gửi một icon ‘bye
bye’ qua thôi.
Hai con thỏ: Thật xin lỗi, 5 triệu thì quá rẻ.
Chị Hai: 5 triệu vẫn còn chê ít, hết hơn nửa tháng tiền lương của tôi đấy. Nếu cô cứ nhất quyết bán 8 triệu, tôi bảo đảm một năm cô cũng không bán được đâu.
Mễ Quang mím mím môi không trả lời lại cô ta, muốn mua hàng hiệu lại không muốn tốn tiền, đời này đâu có chuyện tốt như vậy chứ.
Cô tắt máy vi tính, sau khi rửa mặt và sửa soạn xong, thay một chiếc áo khoác kẻ karo, cầm toàn bộ gia sản của cô xuống lầu mua đồ.
Mặc dù khu chung cư này đều là chung cư cũ, nhưng chung cư cũ thì cũng có cái hay của nó, mọi thứ đều thuận tiện và phù hợp.
Lầu dưới có vài cái siêu thị, mặc dù không lớn bằng trung tâm thương mại nhưng trong siêu thị cái gì cần có thì đều có, những vật dụng hàng ngày đều không thành vấn đề. Dọc đường, có nhiều tiệm bán đồ ăn sáng, hơi nước bốc lên nghi ngút làm Mễ Quang cũng thấy ấm áp lên. Ven đường còn có nhiều cửa hàng bán lẻ, mặc dù hầu như còn đóng cửa, nhưng thông qua tên cửa hàng có thể đoán được đều là quán ăn.
Mễ Quang tới một siêu thị lớn nhất, định mua một chút đồ dùng hằng ngày và đồ ăn.
Cô vào siêu thị liền chạy thẳng tới khu thực phẩm, rất nhanh tìm được mỳ ăn liền giảm giá, bởi vì gần hết hạn sử dụng nên bán giảm giá. Bên cạnh mỳ ăn liền còn có xúc xích làm bạn, cũng đang giảm giá, Mễ Quang cầm hai túi lớn mỳ ăn liền và một bịch xúc xích, ném vào trong xe đẩy.
Quy mô siêu thị thế này, chỉ một lát cô sẽ đi dạo xong, cô lại chọn một bịch bánh Biscuit và mấy chiếc khăn lông, định đi tính tiền. Nhưng khi đi qua một giá hàng, Mễ Quang nhìn thấy phía trên bày một cái ly, màu hồng, phía trên miệng ly còn có một đôi tai thỏ thò lên.
Dáng vẻ thật đáng yêu, cô dán mắt vào, rồi cô xem giá niêm yết, 120 nghìn.
Bây giờ, 120 nghìn đối với cô mà nói là số tiền lớn, cô do dự hồi lâu, vẫn cầm cái ly lên, bỏ vào xe đẩy.
Khi tính tiền, cô đưa tờ 500 nghìn cho người thu ngân mà lưu luyến không rời, sau đó nhận lại mấy tờ tiền lẻ. Cô xách theo đồ vừa mua đi ra siêu thị, đi qua một tiệm bán đồ ăn sáng thì thuận tiện mua một chiếc bánh bao và một ly sữa đậu nành.
Lúc về đến nhà, Tiếu Cố và con chó của anh vẫn chưa về. Mễ Quang trở về phòng của mình, cất mấy thứ vừa mua. Sau khi sắp xếp xong, cô ngồi vào bàn đọc sách, vừa gặm bánh bao, vừa lấy máy vi tính mở ra, kiểm tra giao dịch trên trang bán hàng xem có ai mua không.
Nhưng tới trưa, cũng chẳng có một ai liên lạc với cô.