Bởi vì dung hòa yêu lực của Thẩm Ngân Đăng là việc chẳng dễ dàng gì
Tư Đằng dần dần mệt mỏi, không nói chuyện với Tần Phóng nữa. Có khi cô
kéo chăn một chút, dường như là rất lạnh, có khi lại cau chặt mày, môi
tái nhợt như tờ giấy.
Người bình thường cho dù truyền máu cũng phải cùng nhóm máu, còn cô
lại cướp ngang yêu lực của Thẩm Ngân Đăng, quả nhiên cũng không có
chuyện đơn giản cứ lấy được là có thể dùng ngay như thế. Tần Phóng không giúp được gì chỉ có thể ngồi đó với cô, nhìn cô chịu đựng khó khăn ân
cần hỏi han có nặng lắm không. Tư Đằng nói mơ hồ: “Giống như bị sốt cao, chịu một chút là ổn thôi.”
Bóng đêm dày đặc hơn, anh vịn ghế, cơn mệt mỏi dần dần ùa đến. Lúc
nửa tỉnh nửa mơ anh bỗng nghe thấy Tư Đằng gọi anh, dường như là bảo anh trở về phòng ngủ đi. Tần Phóng vô cùng mệt mỏi nhưng chỉ lắc đầu, lại
nhoài ra ngủ thiếp đi. Cũng không biết trải qua bao lâu, nghe thấy tiếng động nơi cửa anh giật mình thức dậy. Lúc này anh mới phát hiện ra trời
đã sáng, chiếc xích đu trống không, trên người mình lại đắp tấm chăn
kia. Bấy giờ mới biết cảnh tượng Tư Đằng gọi anh chẳng hề là mộng.
Anh ngáp một cái, dụi mắt đi đến lan can. Nhan Phúc Thụy đang sửa
soạn rổ tre trong sân, nghe thấy tiếng động ngẩng đầu nhìn anh, lại sợ
làm ồn đến người khác ông nhỏ giọng nói: “Tôi đi đốt vàng mã cho Nhà
Ngói.”
Ồ, đúng rồi! Nhà Ngói, đứa bé mắt mũi nho nhỏ kia, hiện tại coi như là đã báo được đại thù, có thể nhắm mắt rồi.
Trong lòng Tần Phóng bỗng trống vắng, anh nói: “Tôi đi với ông.”
Trong rổ tre của Nhan Phúc Thụy có hai xấp giấy vàng, hai cái bánh
bao, một bó nhang nhỏ, súng lục nhựa, quả cầu thủy tinh và quần áo cũ
của trẻ con. Lúc này vẫn còn sớm, trong bản im lìm, hai người đi men
theo con đường đá lên cao. Đi một hồi Nhan Phúc Thụy bắt đầu thương cảm, kể lể liên miên không dứt.
– Nhà Ngói tôi tuổi còn nhỏ, không được đi học cả ngày phải theo tôi
đi bán quán, bị đám lưu manh dạy hư, hễ mở miệng là mắng người khác. Mỗi lần như thế đều bị tôi tát cho, sớm biết nó chỉ có thể sống đến chừng
ấy tôi đã chẳng đánh nó rồi.
– Lúc tôi nhặt được nó, nó bị người ta vứt phía sau nhà, chỉ lớn cỡ
con mèo. Cậu nói xem làm cha mẹ cũng không có lương tâm, nuôi không nổi
thì đừng có sinh, sinh ra thì phải nuôi đàng hoàng chứ.
– Tiểu thư Tư Đằng nói Nhà Ngọi bị Xích Tán kia ăn mất, nó đau đớn
biết bao. Khi đó tôi ở trong phòng đạo trưởng Phan Kỳ Niên, pháp bảo hồ
lô của anh ta bỗng lắc lư không ngừng. Tôi nhìn thấy lạ trong lòng còn
rất vui mừng. Tôi đâu biết khi đó Nhà Ngói tôi đang chịu đau đớn…
Nói một hồi Nhan Phúc Thụy đã khóc òa lên. Tần Phóng rất khó chịu,
anh cầm cái rổ giúp Nhan Phúc Thụy cố gắng khuyên ông: “Chuyện đã qua
rồi, xin đạo trưởng Nhan nén đau buồn.”
Không biết khuyên đến lần thứ mấy, xa xa ở phía trước bỗng vang lên
tiếng đá lăn, chắc là có người đang vội đi. Lúc đến gần mới phát hiện
hóa ra là đám người quan chủ Thương Hồng.
Bảy tám người họ tay xách nách mang, chuyện của đạo môn đã kết thúc ở lại tiếp cũng chẳng có ý nghĩa gì. Họ đi sớm như vậy có lẽ là cố ý
tránh Tư Đằng sao? Quả thật là đúng dịp, trùng hợp gặp phải.
Trải qua nhiều chuyện như vậy, Tần Phóng cũng không có ấn tượng tốt
đẹp gì với đạo môn. Anh né người nhường đường, đến khi đám người quan
chủ Thương Hồng đi qua mới ra hiệu cho Nhan Phúc Thụy đi tiếp.
Mới đi chưa được hai bước, Vương Càn Khôn đồ đệ của quan chủ Thương
Hồng chạy hồng hộc đến. Búi tóc đạo sĩ giống như tháp nghiêng Pisa, anh
ta chạy đến gần, tay chống lên eo thở lấy hơi thật lâu mới nói.
“Thái sư phụ tôi có lời nhắn với tiểu thư Tư Đằng. Một là cảm ơn tiểu thư Tư Đằng đã giơ cao đánh khẽ, hai là…”
Nói đến đây, anh ta bỗng bắt đầu dè dặt, cảnh giác nhìn xung quanh,
tiếng nói thấp xuống tám độ: “Hai là chồng của Thẩm Ngân Đăng tên là
Ương Ba, tiểu thư Tư Đằng phải đề phòng một chút. Người đó rất kỳ quái,
hôm qua thái sư phụ tôi thuận miệng hỏi Thẩm Ngân Đăng thế nào, anh ta
nói tốt. Sáng nay chúng tôi thu dọn hành lý, thấy Ương Ba kia đã ra cửa
thật sớm… Tóm lại, bảo tiểu thư Tư Đằng để ý một chút…”
Nói xong rồi anh ta lại vội vàng đuổi theo đám người quan chủ Thương
Hồng, trên đường bị vấp vài lần. Sau khi Tần Phóng đến bản Miêu mới biết Thẩm Ngân Đăng đã có chồng. Nhưng anh chưa từng gặp Ương Ba, ấn tượng
cũng nhạt. Vương Càn Khôn vừa nhắc nhở như vậy anh mới nhớ ra quả thật
là có người này.
Ban đầu anh và Tư Đằng đều cảm thấy Thẩm Ngân Đăng ẩn náu ở động Ma
Cô để trốn tránh mọi người, tên Ương Ba này chắc là nằm trong hàng ngũ
bị lừa rồi. Nhưng theo cách nói của Vương Càn Khôn, nếu như Ương Ba hành động quái lạ như vậy, thì dù không phải là đồng đảng cũng sẽ là người
biết rõ sự việc.
Tần Phóng cảm thấy căng thẳng: Phải nhanh chóng báo cho Tư Đằng biết
chuyện này mới được. Vả lại người Tư Đằng đang khó chịu, một mình ở lại
khách sạn, nếu tên Ương Ba kia chạy đến tìm cô…
Càng nghĩ càng sợ, anh vội vàng nhét cái rổ lại cho Nhan Phúc Thụy: “Ông đi trước đi, tôi phải trở về một chuyến.”
Anh cũng chẳng màng giải thích với Nhan Phúc Thụy, chỉ nhanh chân
chạy về khách sạn. Sáng sớm sương mù lượn lờ trên nhà sàn rồi sà xuống
con đường đá khiến tảng đá trơn ướt. Anh nhớ được từ đây đi trở về phải
rẽ qua nhiều khúc quanh, cũng không biết lúc rẽ đến khúc thứ mấy thì sau ót bỗng vang lên tiếng gió, có đồ vật gì đó đập mạnh vào ót anh…
Tần Phóng ngã phịch xuống đất đầu đau như búa bổ, lát sau trên cổ có
chất lỏng chảy xuống. Anh vùng vẫy mở mắt, trong mơ mơ màng màng nhìn
thấy một người đàn ông cao lớn mặc trang phục dân tộc đi đến, kéo cổ áo
anh bắt đầu lôi đi…
Ào một tiếng, một thùng nước lạnh xối xuống đầu. Tần Phóng lạnh cóng
khẽ run lên lập tức tỉnh lại, nhìn khắp xung quanh. Anh chẳng biết căn
nhà này là đâu, cửa sổ đều bằng giấy, trong nhà có bóng đèn tóc bật
sáng, không biết là ngày hay đêm. Tay chân anh đều bị trói, người đã bị
lục soát qua. Ngoại trừ quần áo, tất cả đồ đạc đều bị lấy ra vứt sang
một bên, bao gồm điện thoại di động, ví tiền và chìa khóa.
Người đàn ông ngồi xổm trước mặt. Gương mặt anh tuấn hiện ra vài phần chân chất, nhưng nhìn lâu chợt nhận ra trong mắt anh ta hiện lên một
tia căm hận.
Tần Phóng biết đây là ai rồi. Anh dốc sức chống tay đang bị trói
xuống mặt đất ngồi dậy, lại nhích người tựa vào vách tường: “Ương Ba
đúng không?”
Khi nãy đinh ninh cho rằng Ương Ba muốn đối phó với Tư Đằng, không ngờ mục tiêu lại là mình.
Tần Phóng thở ra một hơi, lại cảm thấy buồn cười hỏi gã: “Anh bắt tôi làm gì? Để uy hiếp Tư Đằng à? Nếu anh từng gặp cô ấy thì sẽ biết chẳng
ai có thể uy hiếp được cô ấy cả. Dù cho anh chém chết tôi trước mặt cô
ấy cũng vô ích thôi.”
Ương Ba lạnh lùng ngắt lời anh: “Các người giết A Ngân.”
Đến bây giờ cũng chẳng cần phải lựa lời nói khéo nữa, Tần Phóng thừa
nhận: “Đúng. Nhưng Thẩm Ngân Đăng không phải người, cô ta là yêu quái.
Anh có hiểu yêu quái là gì không? Thậm chí cô làm hại cả đứa bé mới bảy
tám tuổi.”
Ương Ba nhìn Tần Phóng chằm chằm, ánh mắt rực lửa. Trong đầu chỉ có một ý nghĩ: Tên lừa gạt, tên lừa gạt!
Mười hai giờ đêm, trong ngăn kéo cuối cùng của chiếc tủ, Thẩm Ngân
Đăng để lại cho gã một phong thư, còn có chiếc hộp trang sức bằng bạc
được chế tác tinh xảo. Gã biết hộp trang sức kia, lúc hai người vừa yêu
nhau, gã đã làm cả một
buổi tối mới xong, nói là tín vật đính ước cũng
chẳng có gì quá đáng.
Câu đầu tiên trong thư là: “Ương Ba, khi anh đọc lá thư này, em đã bị người ta giết chết.”
Đọc được những lời này, trong đầu gã như bỗng nổ ầm. Một tia chớp
đánh đùng đoàng chát chúa, sau đó là mưa ào ạt như trút nước, xối vào
người gã lạnh buốt.
Cô ta xúc động kể lại lúc hai người mới yêu nhau, lúc hai người cuồng nhiệt và lúc thắm thiết như keo sơn sau khi cưới. Cô ta nói đời này chỉ có một chuyện giấu diếm gã chính là chuyện mình là yêu quái.
Trên tờ giấy loang lổ nước mắt, lúc A Ngân viết nhất định đã rơi lệ.
Vành mắt Ương Ba cũng đỏ, người dân tộc thiểu số bẩm sinh sùng bái
yêu tinh và hiện tượng dị thường. Họ không kiêng kỵ nhiều giống như
người Hán. Gã không rõ yêu quái cụ thể là gì, trong truyền thuyết của
dân tộc có nói thủy tổ của họ là bươm bướm mẹ được sinh ra trong lòng
cây Phong. Bươm bướm mẹ lại sinh ra Khương Ương tổ tiên của dân tộc
Miêu. Như vậy A Ngân là yêu tinh ở sâu trong núi sao? Tại sao lại bị kêu là yêu quái chứ? Cho dù là yêu quái thì có gì sai đâu? A Ngân đối với
gã tốt như vậy, dịu dàng như vậy, làm sao có thể đi hại người chứ?
Quả nhiên A Ngân nói không sai, sau khi cô ấy chết đám người kia sẽ trăm phương ngàn kế hắt nước bẩn lên người cô ấy.
Ương Ba vô cùng giận dữ: “Tao không cho phép mày làm nhục A Ngân, cô ấy là vợ tao!”
Tần Phóng dở khóc dở cười: “Ương Ba, anh tỉnh lại đi. Vợ gì chứ, Thẩm Ngân Đăng là bất nam bất nữ, gì mà sinh con, gì mà mẹ khó sinh mà chết, đều là cô ta đặt điều thôi. Tôi không cần thiết phải lừa anh, nếu anh
không ngại tôi có thể dẫn anh đi gặp Tư Đằng, đến lúc đó anh sẽ hiểu hết thôi.”
Ồ, đúng rồi, Tư Đằng. Cái tên Tư Đằng này A Ngân có đề cập đến trong thư, căn dặn gã “Nhất định không được đi gặp Tư Đằng kia”.
Ương Ba cười lên: “Tao không cần gặp Tư Đằng gì hết. Tao chỉ muốn cứu A Ngân. A Ngân nói tìm mày là được.”
Cái gì mà tìm anh là được? Anh là tiên thảo linh chi của Nam Cực Tiên Ông sao? Sao có thể cứu sống Thẩm Ngân Đăng được chứ?
Ánh mắt Ương Ba bỗng trở nên kỳ dị, tiếng nói cũng trầm xuống: “A
Ngân nhắc đến, tiểu thư Tư Đằng bọn mày năm đó đã chết, làm sao cô ta
sống lại được?”
Làm sao cô sống lại được? Trong đầu Tần Phóng ghép lại toàn bộ sự
việc xảy ra dưới đáy vực Nang Khiêm. Anh cố lấy lại bình tĩnh: “Tôi cũng đâu phải là yêu quái, sao tôi biết được tiểu thư Tư Đằng sống lại thế
nào? Tiểu thư Tư Đằng cũng đã trên trăm tuổi, anh muốn tìm ra cách cứu
sống Thẩm Ngân Đăng thì đi hỏi Tư Đằng sẽ biết ngay thôi.”
Lúc này lời anh nói giống như Ương Ba đã dự liệu, gã nói: “A Ngân nói ngoại trừ Tư Đằng ra thì chỉ có mày là có khả năng biết được bí mật
này. Cô ấy cũng đoán được mày sẽ không dễ dàng nói ra như vậy.”
Gã cười ha ha, lấy ra một chiếp hộp trang sức bằng bạc từ phía sau, từ từ mở nắp hộp lên.
Một mùi quái dị tràn ngập cả phòng. Lúc Ương Ba ngẩng đầu lên lại,
con ngươi lại phát ra tia sáng đỏ kỳ quái. Gã đưa cái hộp nhỏ đó đến gần Tần Phóng, nghiêng hộp cho anh nhìn vào trong. Đó là một gốc Độc Dăng
Tán rất nhỏ, nếu nhìn kỹ sẽ thấy được nó chia ra hai nửa ở chính giữa.
Ương Ba cầm lên một nửa lên ăn liên tục, nói mơ hồ không rõ: “Đương
nhiên mày sẽ không nói thật rồi, nhưng chuyện trong đầu mày thì không
lừa được người khác. A Ngân nói mỗi người ăn hết một nửa thì tao sẽ thấy được bí mật của mày…”
Gã cầm lấy một nửa còn lại nhét vào miệng Tần Phóng. Tần Phóng cắn
chặt răng không hé ra, lắc đầu nguầy nguậy. Ương Ba rất tức tối đột
nhiên đấm một cú thật nặng lên cằm anh, thừa dịp anh bị đau nhét thẳng
Độc Dăng Tán vào miệng anh. Tần Phóng còn muốn cắn răng nhưng nửa cây
nấm kia như có sinh mạng bỗng chui vào miệng anh. Trong nháy mắt hóa
thành dòng nước nóng tanh hôi.
Tần Phóng ho khan nôn mửa, cơ thể co rúc muốn phun dị vật ra. Đầu óc
bỗng đau nhức, ngay sau đó trống rỗng. Tần Phóng tự nhắc mình: Không
được nghĩ, nhất định không được nghĩ… Nhưng vô dụng. Tiếng lật sách khe
khẽ vang lên, trong nháy mắt lại rào rạc như gió thổi qua. Sau đó nữa
cảnh vật bỗng tối sầm.
Tần Phóng thấy trong bầu trời đêm xanh thẳm, xe của anh rơi xuống vách núi như món đồ chơi…
— Trên ngôi mộ nơi đáy vực, một cọc nhọn đứng thẳng cao cao, hai cọc khác hơi ló ra…
— Trong nháy mắt cọc nhọn kia đâm thấu lồng ngực anh…
— Xe bị một sức mạnh khổng lồ hất lên, ngôi mộ nứt ra, Tư Đằng đội mồ đứng dậy…
— Tư Đằng cười khẩy nói với anh: “Còn chưa hiểu sao. Cọc nhọn đồng
thời đâm thấu tim của tôi và của cậu, máu của cậu chảy dọc theo cọc nhọn nhỏ vào miệng vết thương của tim tôi.
— Tôi là yêu quái duy nhất có thể sống lại…
…
Hình ảnh dần dần tan biến, tạp âm từ từ biến mất, trở lại căn phòng
nhỏ hiện tại. Người Tần Phòng co giật kịch liệt, khóe miệng chảy ra chất độc màu đen. Ương Ba bên cạnh cười ha hả như mất đi thần trí, gã chẳng
thèm quan tâm đến Tần Phóng giật mạnh cửa đánh ầm một tiếng, kêu to lên: “A Ngân, anh biết rồi, em hãy đợi anh, anh sẽ đến cứu em.”
Gió núi thổi vào phòng, không có tiếng người Miêu như ngày thường.
Ương Ba đã mang anh đến một ngọn núi vô danh gần đó sao? Tần Phóng giãy
giụa bò ra cửa, bám vào một cánh cửa khó khăn ngẩng đầu lên.
Anh đang ở lưng chừng núi, đây là một căn nhà nhỏ để thợ săn nghỉ
chân. Bên dưới là con đường quốc lộ đào xuyên qua lòng núi trải dài xa
xăm. Đường nét bản Miêu như ẩn như hiện. Ương Ba đang chạy trên con
đường núi như bị điên. Sau đó gã chạy lên đường quốc lộ, sắp sửa băng
qua eo núi…
Bỗng một chiếc xe hơi trờ đến. Có lẽ thấy sắp sửa đụng phải Ương Ba,
do tình thế cấp bách, tài xế bẻ tay lái, cả chiếc xe đâm sầm vào vách
núi. Chấn động đất đá trên cao rơi xuống rào rạc, vang vọng cả thung
lũng khổng lồ.
Ương Ba dường như hơi sững sờ, nhưng ngay sau đó gã lại cất bước chạy đi, kêu to: “A Ngân, em hãy đợi anh…”