Trước khi trời hừng sáng Chu Vạn Đông dẫn Giả Quế Chi rời khỏi nơi
trú ẩn đêm qua. Trong bản đông đúc người lại phải tìm một nơi ẩn náu
trước. May mà bản Miêu xây dựng trên núi, đường quanh co rất dễ dàng tìm được nơi hẻo lánh.
Suốt quảng đường Giả Quế Chi đều hốt hoảng giống như chưa tỉnh ngủ.
Chủ yếu là Chu Vạn Đông lôi chị ta đi, vất vã lắm mới đến được phía sau
một căn nhà rách nát, Chu Vạn Đông nóng nực đến mức tự lấy tay quạt.
Thấy sắp đến giờ, gã bật điện thoại di động gửi tin nhắn cho Tần Phóng,
gõ tới gõ lui vẫn là câu nói kia: Còn ở bản Miêu không?
Hôm qua gã chú ý nhận thấy bản Miêu Dung Bản đúng là rất hẻo lánh,
chắc hẳn rất ít người ngoài đến đây. Chỉ cần Tần Phóng vẫn còn ở trong
bản, hỏi thăm chừng nửa ngày hay một ngày là sẽ có manh mối.
Tin nhắn gửi đi xong gã thở dài một hơi, lại cúi đầu kiểm tra vết
thương trên tay mình. Trước đây bị thương còn nặng hơn lần này, chỉ cần
lấy miếng vải quấn chặt lại chịu đựng năm ba ngày vẫn được. Gã rất tự
hào đối với chuyện tự ngược thế này, cảm giác bản thân chịu được cực
khổ, gian khó quả thật là rất đáng mặt đàn ông.
Băng vải hơi lỏng, gã vừa kẹp một đầu bằng cánh tay, răng cắn một đầu khác kéo chặt, vừa kéo vừa mơ hồ hỏi Giả Quế Chi: “Sau khi bắt được Tần Phóng thì sao? Về Huyện Li trước à? Thi thể của chồng chị vẫn còn trong tủ đông, chị không vội về xử lý định đông lạnh hắn cả đời sao?”
Giả Quế Chi nói: “Đó là tiểu thư Bạch Anh.”
Sao ông nói gà bà nói vịt vậy kìa? Rõ ràng là đang nói Triệu Giang
Long sao chị ta lại nói đến tiểu thư gì vậy? Chu Vạn Đông nghi ngờ nhìn
Giả Quế Chi, lúc này gã mới phát hiện chị ta tự lầm bầm, ánh mắt thất
thần, giống hệt với bộ dáng tối qua đứng trước cửa sổ.
Còn chưa tỉnh ngủ à? Chu Vạn Đông xua xua tay trước mặt Giả Quế Chi.
Dường như Giả Quế Chi không nhìn thấy, đôi môi khẽ mấp máy: “Sau đó
tôi nhìn ra cửa sổ lần nữa lại không thấy ai. Nhất định là tôi đang nằm
mơ rồi. Tiểu thư Bạch Anh giống hệt trong bức tranh, quần áo cũng vậy,
đều là sườn xám. Ôi không đúng, bên ngoài sườn xám có thêm chiếc áo
khoác. Tiểu thư Bạch Anh nhất định chê tôi quá chậm chạp, cô ta không
kiên nhẫn chờ nữa…”
Lời vẫn chưa dứt điện thoại trong tay Chu Vạn Đông bỗng vang lên
tiếng nhạc Heavy Metal. Cả người Giả Quế Chi chấn động, nhất thời tỉnh
táo lại.
Hiện rõ trước mắt cuộc gọi đến là của Tần Phóng, Chu Vạn Đông không
kiên nhẫn lật điện thoại qua, mắng một câu: “Gọi cái con khỉ ấy.”
Qua vài phút, Tần Phóng nhắn tin lại: “Ừ, hai ngày nay nhức đầu. Ngủ đây, không nói nữa.”
Khóe môi Chu Vạn Đông nhếch lên cười đắc ý: Đừng vội, mày cứ ngủ đi,
từ từ mà ngủ. Bản Miêu chỉ có chừng này, lúc ngủ dậy thì ông đã tìm thấy mày.
***
Từ lúc Nhan Phúc Thụy thông báo cho Tần Phóng thu dọn hành lý đến lúc lái xe rời đi chỉ vẻn vẹn có nửa giờ. Tư Đằng ngồi ở hàng ghế sau như
thường lệ, Nhan Phúc Thụy ngồi bên ghế lái phụ. Lúc ông lên xe, Tần
Phóng liên tục nhìn ông rồi quay lại nhìn Tư Đằng vài lần tỏ ý: Sao ông
lại cùng đi với chúng tôi vậy hả?
Vô lý, không phải chuyện Nhà Ngói đã kết thúc rồi sao? Nhan Phúc Thụy không trở về Thanh Thành ngược lại đi theo về Hàng Châu để làm gì?
Tư Đằng không giải thích với anh: “Ngây ra làm gì, lái xe đi.”
Đường núi vắng lặng, dọc đường không ai nói chuyện. Buổi trưa lúc
dừng xe dùng cơm, Tần Phóng lại gọi điện thoại cho Đơn Chí Cương. Đầu
kia vẫn không nghe như cũ. Sau khi cúp điện thoại, Tần Phóng soạn tin
nhắn gửi đi: “Có phải điện thoại di động của cậu bị giống lần trước
không? Người anh em, chút tiền này tôi không thiếu, mau đổi điện thoại
mới đi.”
Sau mười mấy giây liền nhận được hồi âm, chỉ vài chữ ngắn gọn: “Ừ, dùng đỡ trước đã.”
Tần Phóng nhìn chằm chằm năm chữ đó chừng một phút, sau đó mắng “Chó
chết!”. Nhan Phúc Thụy đang ngồi đối diện anh cúi đầu xúc cơm, nghe vậy
liền nhìn anh cảnh giác rồi sau đó động tác ăn cơm cũng nhã nhặn hơn
nhiều.
Tần Phóng lập tức gọi điện thoại cho người phụ trách nghiệp vụ: “Bây
giờ cậu lập tức dẫn hai đồng nghiệp đến nhà Đơn tổng. Đúng, kêu bảo vệ
mở cửa, nói là mấy ngày nay Đơn tổng không đi làm, các người lo đã xảy
ra chuyện. Có tình huống gì lập tức báo cho tôi biết…”
Lại nghĩ đến việc có người vẫn còn giả mạo Đơn Chí Cương thăm dò tin
tức của mình, sau lưng Tần Phóng hơi lành lạnh. Anh thoáng dừng lại rồi
bổ sung thêm một câu: “Âm thầm một chút, đừng để bại lộ, dù phải báo
cảnh sát cũng phải thông qua tôi.”
Anh mơ hồ cảm thấy chuyện này có thể liên quan đến cái chết trước đây của An Mạn. Lúc đó Đơn Chí Cương trùng hợp có mặt ở hiện trường, mà
hung thủ giết người mãi vẫn chưa sa lưới. Lẽ nào…
Tần Phóng không dám nghĩ tiếp nữa, âm thầm cầu nguyện Đơn Chí Cương đừng xảy ra chuyện gì.
Lúc chờ máy bay, rốt cuộc đã nhận được tin tức. Mọi người đoán là có
kẻ đến nhà cướp bóc, vì đồ đạc trong nhà bị lật tung cả lên. Đơn Chí
Cương bị trói trong phòng vệ sinh vài ngày, không ăn không uống, lúc tìm được đã hôn mê, hiện tại đã đưa đến bệnh viện. Theo lời căn dặn của Tần Phóng tạm thời họ không báo cảnh sát, bên phía bảo vệ sợ phiền phức,
nếu lộ tin tức ra ngoài sẽ khiến những hộ gia đình khác nghi ngờ công
tác an ninh ở đó, nên cũng không ồn ào.
Nói cách khác là chưa bứt dây động rừng, bề ngoài vẫn sóng êm biển lặng như cũ.
Tần Phóng cảm thấy vẫn cần phía cảnh sát tham gia vào, nhưng chuyện
khá phức tạp, nói điện thoại sợ không rõ, vẫn là tự mình đích thân đến
báo án sẽ thỏa đáng hơn. Anh căn dặn người bên bộ phận nghiệp vụ cố gắng đừng đụng vào hiện trường nhà Đơn Chí Cương, để tránh làm trở ngại sau
này cảnh sát đến điều tra tìm bằng chứng. Phản ứng của đối phương hơi là lạ, ấp a ấp úng một lúc mới nói mang theo ẩn ý: “Tần tổng, tôi cảm thấy nếu thật sự báo cảnh sát có lẽ cũng sẽ có phiền phức đó. Nhà Đơn tổng
có nhiều thứ chúng tôi cũng khó nói rõ được, giống như tà đạo vậy… Tần
tổng, đây vốn là chuyện riêng của Đơn tổng, chúng tôi làm cấp dưới coi
như không thấy, cũng sẽ không nói lung tung. Hay là anh… đích thân đến
nhà Đơn tổng xem rồi hẵng nói sau.”
Tà đạo? Tim Tần Phóng đập thình thịch. Anh đến nhà Đơn Chí Cương rất
nhiều lần, từ trước đến nay chưa từng thấy có đồ vật gì lạ thường, sao
lại liên quan đến tà đạo chứ?
Rốt cuộc cũng đã lên máy bay, Nhan Phúc Thụy cầm vé máy bay vất vả
tìm chỗ ngồi, sau đó được nữ tiếp viên hàng không khách sáo dẫn đến hàng sau, lúc này Tần Phóng tâm sự nặng nề mới nhớ ra: Khi làm thủ tục đổi
vé, đối phương đã nói không có dãy ghế trống cho cả ba người, có một
người phải ngồi ở phía sau. Lúc đó anh không hề nghĩ ngợi đã đẩy Nhan
Phúc Thụy đi.
Vị trí Tư Đằng ngồi gần cửa sổ, cô có chút mệt mỏi, sau khi ngồi
xuống thì đã khép hờ mắt. Không biết tại sao, Tần Phóng luôn cảm giác
giữa hai người giống như bị thứ gì đó ngăn cách.
Tối hôm qua Tư Đằng đi núi Hắc Bối nhất định đã xảy ra chuyện gì đó.
Chuyện này có liên quan trực tiếp đến việc cô
bắt đầu sử dụng Nhan Phúc
Thụy. Nhưng rốt cuộc là gì đây? Cô không nói anh cũng không thể nào biết được.
Máy bay mang theo tiếng động cơ ầm ĩ bay lên trời, trong buồng máy
bay yên tĩnh đến tẻ nhạt. Tần Phóng dần dần mệt mỏi, mí mắt trên và dưới vẫn dính lấy nhau, giữa mơ mơ màng màng anh nghe thấy Tư Đằng nói: “Tần Phóng, lạnh quá, lấy chăn đến đây.”
Tần Phóng nhất thời tỉnh táo, quay đầu nhìn Tư Đằng. Dường như cô
xuất hiện tình trạng giống với tối hôm kia, bỗng nhiên phát lạnh, mày
cau chặt, môi tái nhợt. Tần Phóng hơi lo lắng, vẫy tay bảo tiếp viên đem chăn đến, tiếp viên lịch sự nói xin lỗi: “Xin lỗi thưa anh, chăn trên
máy bay có hạn đã bị các hành khách trước lấy rồi ạ.”
Lấy thì cũng đã lấy rồi, cũng không thể đòi người ta làm một cái khác được. Tần Phóng cởi áo khoác của mình ra đắp cho Tư Đằng.
Trên áo khoác mang theo nhiệt độ và mùi hương của anh, đương nhiên
không giống với chăn. Tư Đằng phát hiện ra ngay, lông mi cô run run
nhưng vẫn không mở mắt, chỉ mệt mỏi nói một câu: “Sau khi dung hòa yêu
lực của Thẩm Ngân Đăng nên nghỉ ngơi hai ngày. Tối hôm qua sử dụng yêu
lực quả nhiên có chút khó chịu. Sau khi đến Hàng Châu phải cấp bách tìm
nơi tịnh dưỡng hai ngày mới được.”
“Không ở nhà tôi sao?”
Tư Đằng không trả lời, Tần Phóng cũng phần nào đoán được tâm trạng
của cô: “Cô không muốn ở nhà tôi cũng được. Trên ngọn núi bên cạnh Tây
Hồ có khách sạn tư nhân, trang hoàng rất đẹp, xây tựa vào núi ngắm ra
sông, hoàn cảnh cũng yên tĩnh trong lành. Có thể thuê cho cô một căn,
cũng không đắt lắm, cô muốn ở bao lâu đều được.”
Nói xong nín thở chờ cô trả lời, thật lâu không nghe thấy gì anh còn tưởng rằng cô đã ngủ thiếp rồi, nào ngờ cô lại cất lời:
“Mới vừa rồi thấy mấy cửa hàng và quảng cáo ở sân bay lại cảm thấy
trang phục hiện tại của các người cũng rất đẹp. Nhìn lại sườn xám và áo
khoác ngoài của tôi dường như đã rất lỗi thời rồi. Cũng rất hiếm người
mặc như vậy, bỗng nhiên cảm thấy không thích hợp.”
Không thích hợp sao? Ý này là cô đã đón nhận cuộc sống và thẩm mỹ của bảy mươi bảy năm sau à? Hay là…
Tần Phóng nhớ đến trước đây rất lâu có nghe qua một câu nói: Đôi khi
sự thay đổi và kiên quyết vứt bỏ quá khứ của một người bắt đầu từ kiểu
tóc và cách ăn mặc của người đó.
Tư Đằng thích mặc sườn xám làm từ tơ lụa, mái tóc dài luôn búi lỏng;
Tư Đằng lúc nói chuyện sẽ mang giọng điệu nghiền ngẫm từng chữ; Tư Đằng
mà đưa vào khung hình là có thể tạo nên một bức tranh cổ điển bỗng nói
với anh: “Trang phục của các người cũng rất đẹp, sườn xám và áo khoác
ngoài dường như đã lỗi mốt rồi.”
Tần Phóng cảm thấy đây thật là chuyện tốt, rốt cuộc thời đại kia của
cô đã không quay về được nữa. Đương nhiên cô có thể khoác lên người bộ
sườn xám, nhưng thế giới này đã thay đổi long trời lỡ đất, dù cô có mặc
nữa cũng không nhìn thấy được thời dân quốc đậm nét cổ điển kia.
Tần Phóng nói: “Tôi cũng cảm thấy nếu cô mặc trang phục hiện đại của
chúng tôi sẽ rất đẹp. Sau khi đến Hàng Châu tôi sẽ dẫn cô đi dạo trung
tâm thương mại, chắc chắn cô sẽ thích loại áo khoác dài cột ngay eo,
giày da cao gót và cả kính mát nữa.”
Tư Đằng nhắm mắt lại cười lên: “Tần Phóng, cậu giàu lắm sao? Tôi chưa từng kể với cậu lần đó tôi đến Thượng Hải gặp lại Thiệu Diễm Khoan đúng không? Khi đó hắn dốc hết tâm sức theo đuổi tôi, tôi tiêu tiền của hắn
như nước, chưa bao giờ đau lòng. Chọn đầy món Tây nhưng ăn không hết, cứ từng món từng món giống như Từ Hi thái hậu ăn bữa tiệc Mãn – Hán, ăn
một miếng đã buông đũa. Lại mua rất nhiều quần áo nhưng không mặc hết,
xách mệt thì ngay cả túi quần áo mới mua cũng vứt đi hết. Tôi cố ý lãng
phí tiền của hắn, thờ ơ xem hắn còn muốn giở trò gì. Nhưng bây giờ lại
có chút xót tiền của cậu, không muốn phung phí bừa bãi sợ sẽ khiến cậu
nghèo mất.”
Tần Phóng thấy buồn cười, nào có chuyện mua một hai bộ quần áo đã
khiến người ta nghèo chứ? Nhưng mà, cô lại nhắc đến Thiệu Diễm Khoan
nữa. Mấy lần Tư Đằng nhắc đến Thiệu Diễm Khoan đều khiến anh cảm giác
mâu thuẫn trước sau khác nhau. Bỗng nhiên giống như một người ngoài cuộc thờ ơ bàng quan, lại biến thành người bị hại căm hận nghiến răng.
Bên tai truyền đến tiếng hô hấp nhẹ nhàng của Tư Đằng, rốt cuộc cô đã ngủ thiếp đi. Tần Phóng giúp cô nhét cho kín góc áo đang đắp, bỗng
nhiên anh sững sờ.
Người xưa có nói, vì yêu mà lo, vì yêu mà sợ, yêu bao sâu thì hận bao sâu. Tư Đằng nói gần nói xa, nỗi căm hận sự hiểm ác của Thiệu Diễm
Khoan là không thể nghi ngờ, nhưng mà cô thật sự chẳng hề yêu hắn một
chút nào sao?
***
Trên cao ba mươi nghìn feet, ngồi cùng chiếc máy bay, cách xa nhau
hơn hai mươi hàng còn có một người rơi vào sững sờ ngây dại trầm trọng
giống như Tần Phóng. Đó là Nhan Phúc Thụy.
Chuyện của Nhà Ngói mình đã trả thù được rồi nên trở về nhà thôi. Ông đến từ giã Tư Đằng, khách sáo nói liên miên cả đống, đại ý là cảm ơn
tiểu thư Tư Đằng bỏ qua sai lầm của sư phụ Khưu Sơn, cảm ơn cô đã đòi
lại công đạo cho Nhà Ngói số khổ. Bản thân ông tay chân vụng về không
giúp được gì, sẽ không quấy rầy nữa, sau này sẽ thường nhớ đến tiểu thư
Tư Đằng…
Tư Đằng ngắt lời ông: “Có sự việc tôi nghĩ tới nghĩ lui chỉ có ông
làm mới thích hợp. Sau khi làm xong chuyện này, ông hẳn quay về Thanh
Thành.”
Nhan Phúc Thụy được để mắt đến mà thầm kinh sợ, cõi đời này lại có chuyện “thích hợp” cho ông làm sao?