Đầu tiên là Tần Phóng ngơ ngác, chợt hiểu ra liền cản cô theo bản năng: “Tư Đằng, cô không được…”
Phản ứng của Tư Đằng khi nghe thấy hai chữ “không được” này cực kỳ
mãnh liệt, đến mức có thể sánh bằng với đa số đàn ông khác. Cô nhìn về
phía Tần Phóng, ánh mắt gần như mang theo ý cười lạnh: “Không được? Có
gì mà tôi không được làm hả?”
Tần Phóng bất đắc dĩ, thoáng nhìn Đơn Chí Cương rồi khẽ nói: “Cô và
Thẩm Ngân Đăng chưa hoàn toàn dung hợp, chỉ cần sử dụng yêu lực sẽ bị
tác dụng phụ. Thuật thăm dò của Thẩm Ngân Đăng cô chưa từng dùng qua,
vẫn nên… cẩn thận một chút.”
Tư Đằng thoáng do dự, nói thật ra tác dụng phụ này đúng là không dễ
chịu, nhưng nếu nửa đường rút lui như vậy cũng khó tránh có vẻ chuyện bé xé to, cô nhắc nhở Tần Phóng: “Nghĩ kỹ chưa, tôi thì không sao, cùng
lắm khó chịu một chút. Nhưng cậu thì không giống vậy, cậu sẽ phải chịu
gút mắc này trong lòng cả đời đó.”
Tim Tần Phóng thắt lại, trong giây phút hoảng hốt cảm thấy trước mắt
mình có cán cân đang lắc lư dao động. Một bên là chỉ một chút, bên còn
lại là cả đời.
Cả đời, chốc lát. Cả đời.
Bàn tay ngăn trước mặt Tư Đằng rốt cuộc từ từ thả xuống.
Tư Đằng cả cười vòng qua người Tần Phóng. Sự đối lập của chốc lát và
cả đời tất nhiên là lý do, nhưng còn một nguyên nhân nữa mà cô không
nói: Cô cũng thật sự tò mò rốt cuộc tình trạng năm đó là sao. Việc Đơn
Chí Cương có tội chỉ là nghi ngờ hay đúng là sự thật. Rốt cuộc làm sao
để chứng thực?
Yêu quái rất có lòng hiếu kỳ, không hề ít hơn con người. Trong cõi
đời này chỉ có Phật mới có thể làm được chuyện cười xòa không quan tâm
đến, không nhiễm bụi trần thôi.
Đơn Chí Cương thật sự hoảng sợ, run lẩy bẩy rút lui về phía đầu
giường, muốn bỏ chạy nhưng lại sợ mình còn đang truyền dịch: Có đôi khi
con người cứ tự chui vào ngõ cụt. Vào thời khắc này ngược lại nhổ ống
truyền dịch ra là thoát khỏi ngõ cụt ngay thôi.
“Cô, cô, cô, cô định làm gì?”
Tư Đằng cười rất dịu dàng như muốn hòa tan người đối diện trong mật ngọt: “Đừng sợ, chỉ là muốn hiểu rõ cậu hơn thôi.”
Cô giơ tay lên, năm ngón tay khẽ cong lại. Đơn Chí Cương không tả
được cảm giác trong khoảnh khắc kia: Tựa như nơi đó có một lực hút khiến anh ta trốn không khỏi, cũng tránh không được. Anh ta vừa đưa đầu đến,
trong đầu đã ầm ầm giống như núi lở đất nứt, trời đất rung chuyển.
Sắc mặt Tư Đằng không hề có biến hóa lên xuống nào, chỉ giơ một tay
khác về phía Tần Phóng, không hề nói gì, nhưng Tần Phóng thoáng cái đã
hiểu ngay. Tim anh đập dồn dập, tay phải mở ra rồi nắm chặt, cuối cùng
vẫn áp vào lòng bàn tay cô, dán chặt lại.
Trong phút chốc hai lòng bàn tay chạm vào nhau, Tần Phóng bỗng có
chút hối hận. Anh nghĩ có lẽ sự thật chẳng hề giống như mình phỏng đoán. Hoặc là sự thật sẽ mang đến một vài chuyện mà anh không muốn chấp nhận.
Anh hỏi Tư Đằng: “Có phải chúng ta chỉ có thể thấy được những thứ Đơn Chí Cương thấy lúc ấy không?”
“Không chỉ vậy, chỉ cần bất cứ thứ gì trong thời không đó chúng ta đều có thể thấy hết.”
Thế giới yên tĩnh như thuở hồng hoang, hoàn toàn im ắng, khắp đất trời từ trên xuống dưới đều trống rỗng như một tờ giấy trắng.
Màu sắc từ từ nhuộm vầng, trời đất phân giới, chia cách xa gần, có
đường nét nhà cửa, cây xanh, hàng rào, bể bơi, thậm chí có âm thanh cười vui nô đùa.
Hô hấp của Tần Phóng bắt đầu dồn dập, đây là biệt thự nhà Đơn Chí Cương hơn bảy năm trước.
Nghe nói mỗi một đoạn ký ức đều là một tầng bối cảnh, trải qua năm
tháng và nhiều cảnh tượng, bối cảnh sẽ xếp chồng lên nhau từng tầng từng tầng, che phủ, đóng bụi, chồng chéo nhưng mãi mãi ở đó. Cho nên con
người thường quên có chọn lọc, nhưng mãi mãi cũng không thể thật sự quên đi.
Anh nhìn thấy Trần Uyển đang ngồi khóc bên cạnh bể bơi, thút tha thút thít vô cùng thương tâm. Cô gái trẻ tuổi chỉ vì một lời nói nặng của
bạn trai đã cảm thấy tình yêu sụp đổ, khắp thiên hạ đều là kẻ địch bụng
dạ khó lường.
Đơn Chí Cương đi từ trong nhà ra, cúi đầu vừa đi vừa nghe điện thoại. Lúc đó có phải là vậy hay không? Ồ, đúng rồi, là như vậy. Tần Phóng từ
từ nhớ lại, mọi người đang chơi đùa thì giữa chừng cha Đơn Chí Cương gọi điện thoại đến. Đơn Chí Cương trộm chìa khóa biệt thự dẫn bạn bè đến
chơi, sợ sự việc bại lộ, lúc nhận được điện thoại sắc mặt liền thay đổi, đưa tay ra hiệu bọn họ im lặng.
Ban đầu mọi người còn phối hợp, sau đó thấy Đơn Chí Cương nịnh nọt
cha mình ngay trước mắt, mọi người bắt đầu làm trò nhại lại hành động
của anh ta. Đơn Chí Cương không chịu được chạy ra ngoài nghe điện thoại. Đám bọn họ còn giống như đã chiến thắng cùng nhau vỗ tay reo hò ồn ào:
“Nào, nào, tiếp tục đánh bài đi.”
Có người đưa ra ý kiến tồi: “Mở loa lên, tất cả mọi người hãy cùng
nhau giúp cho Đơn Chí Cương được ông già đuổi khỏi nhà nào. Tuổi trẻ
chính là cần phải tỏa sáng hào quang của bản thân như thế!”
Mọi người cười quái dị, thật sự có người đi tới vặn loa lớn lên, nhạc rock nặng đùng đùng, lầu trên lầu dưới đều như bị động đất.
Cho nên chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này ư?
Đơn Chí Cương bịt ống nghe điện thoại di động trốn dưới tàng cây bên
cạnh bể bơi nghe điện thoại. Rốt cuộc đã ứng phó Thái thượng hoàng xong, anh ta huýt sáo đi về. Đi chưa được vài bước đã thấy Trần Uyển.
Dường như anh ta thoáng chột dạ. Lúc đi ngang qua Trần Uyển thì cô ta căm hận nói: “Không biết xấu hổ!”
Những lời này khiến Đơn Chí Cương nổi giận, anh ta dừng bước lại: “Tại sao lại bảo tôi không biết xấu hổ?”
“Cũng không biết là ai biết rõ tôi và Tần Phóng quen nhau còn đưa thư tình cho tôi, viết những lời không biết xấu hổ trong đó.”
Loa đánh đùng đùng vô cùng ồn ào, Đơn Chí Cương tức tối gần như là
quát lên: “Tôi giải thích với cô rồi. Lá thư đó là viết trước kia, nhét
vào quyển Triết học Mác của cô, môn đó cô đã trốn bao lâu rồi hả? Sau
khi biết Tần Phóng có ý với cô thì tôi đã không còn thích cô nữa. Khoa
chúng tôi có thiếu gì người đẹp hơn cô, cô thật sự nghĩ rằng mình là
tiên nữ à?”
“Vậy nói xấu tôi trước mặt anh ấy thì giải thích thế nào? Đừng cho
rằng tôi không nghe thấy, các người xúi giục anh ấy đối xử không tốt với tôi, phá đám tình cảm của chúng tôi.”
Đơn Chí Cương càng giận hơn: “Mẹ ơi, nói giỡn thôi có biết không. Cô
xem tiểu thuyết thấy nhiều tình tiết bị hại quá nên mắc chứng vọng tưởng à? Tình cảm hai người đáng mấy đồng chứ? Cho tiền bảo tôi đi phá tôi
cũng chẳng thèm làm.”
Anh ta đẩy Trần Uyển ra liền bỏ đi, cú đẩy hơi mạnh một chút khiến
Trần Uyển lảo đảo ngã xuống bên cạnh hồ bơi. Đơn Chí Cương nổi giận đùng đùng, vừa đi vừa mắng: “Bệnh thần kinh.”
Trần Uyển té quá nặng, lúc nhỏm lên không đứng dậy được. Có lẽ là do
hơi men bốc lên, có lẽ là do đùi không còn chút sức lực nào, cô ta bỗng
giẫm phải vệt nước mỏng bên cạnh hồ trượt chân, cả người mất trọng tâm
rơi xuống hồ nước.
Vệt nước mỏng kia gần như không nhìn thấy được lại trở thành bằng
chứng quan trọng cho việc Trần Uyển say rượu “trượt chân rơi xuống
nước”.
Nước văng tung tóe, phía sau Đơn Chí Cương đang chửi bới tức tối anh
ta quay đầu lại nhìn một cái, mắng “đáng đời” rồi tiếp tục bỏ đi. Lúc đi đến dưới lầu, còn gào về phía cửa sổ: “Các cậu có phải là người hay
không? Muốn ba tôi chém chết tôi à? Mở lớn tiếng như vậy.”
Nói xong sắc mặt hơi không ổn, giống như bỗng ý thức được điều gì,
anh ta cứng nhắc quay đầu lại nhìn. Trên mặt nước nổi lên vô số bong
bóng, còn có một bàn tay bất lực vươn lên nhưng lại nhanh chóng chìm
xuống…
Sắc mặt Đơn Chí Cương thoáng chốc trắng bệch, anh ta chạy về phía hồ
nước nhưng bỗng dưng hoảng sợ dừng bước, bối rối nhìn về phía nhà, chân
vẫn run lên, không ngừng nuốt nước bọt. Sau đó nữa là bỗng lui về phía
sau…
Tần Phóng nóng lòng đến mức ruột gan đều như bị lửa đốt, anh cảm giác mình điên dại muốn xông đến, muốn đẩy Đơn Chí Cương một cái thật mạnh:
Cậu cứu người đi, mau cứu người đi, lúc này nói không chừng Trần Uyển
còn cứu được đó…
Nhưng bất chợt cảnh tượng thay đổi. Tần Phóng nhìn thấy mình quỳ bên
cạnh hồ bơi không ngừng dập đầu, trán bị đụng vỡ, giọng nói cũng vì khóc quá nhiều mà khàn đi. Đơn Chí Cương và mấy người bạn dường như muốn kéo anh lên, đang lôi lôi kéo kéo bỗng co rụt lại tránh ra. Tần Phóng vừa
ngẩng đầu đã bất chợt bị cha Trần Uyển tát một cái nặng nề. Người đàn
ông trung niên gần như trong một đêm tóc đã hoa râm kia đấm đá anh không ngừng, khàn giọng mắng anh bằng những lời ác độc nhất…
Trời đất quay cuồng, rối bời hỗn loạn, chợt sáng
chợt tối rồi bỗng an tĩnh lại. Trong căn nhà ổ chuột bé xíu, trước tượng Nguyên Thủy Thiên
Tôn tựa vào tường là hai cây nhang khói xanh lượn lờ, một ông lão mặc áo khoác kiểu cổ cầm hình Trần Uyển lắc đầu thở dài. Đối diện là Đơn Chí
Cương mặt mày xanh xao, mắt thâm quầng đờ đẫn. Mẹ Đơn Chí Cương lau nước mắt đẩy xấp tiền vừa mới rút trong ngân hàng về phía ông lão: “Con tôi
mỗi tối đều thấy ác mộng, mồ hôi đầm đìa, ăn không vô… Thầy thử nghĩ
cách xem. Tôi đã hỏi nó, nó cũng không phải giết người, chỉ là nhất thời hồ đồ thấy chết không cứu, mà lúc ấy cũng chưa chắc có thể cứu được…”
Ông lão đặt hình lên bàn, ngón trỏ và ngón giữa ấn vào mặt Trần Uyển
trong hình: “Như vậy đi, tôi bày trận xích, khóa hồn vào đó không thể
thoát ra được, lại mời ông Quan Công trông giữ sẽ không quấy nhiều người khác nữa. Có điều tôi không dám bảo đảm. Đây là tâm bệnh, tâm bệnh thì
cần bác sĩ tâm lý… Cuối cùng chỉ nói một câu, ông trời sẽ có báo ứng,
nếu như lúc này có người khác chịu tội thay cậu thì cậu nhất định phải
tìm mọi cách bù đắp cho họ…”
Chuyện còn lại trong trí nhớ của Đơn Chí Cương có lẽ cũng toàn là
những thứ vụn vặt. Dần dần không còn nghe rõ âm thanh gì nữa hết, bối
cảnh từ từ biến mất. Hình ảnh cuối cùng là miệng người kia không ngừng
đóng mở.
Hóa ra đây là sự thật sao?
Nó không hề giống với trong tưởng tượng. Trong tưởng tượng có rất
nhiều âm mưu xảo quyệt, lòng người phức tạp và bí mật không muốn ai
biết, cộng thêm nỗi tức giận ấp ủ của bản thân càng thổi phồng câu
chuyện lên. So sánh với những thứ này, sự thật có vẻ giản đơn, tối tăm
lại thô kệch hơn. Nhưng bất kể ta có thích hay không, đón nhận hay
không, đây chính là sự thật. Nó lạnh lẽo nằm ở đó, trần trụi cho ta đến
xem.
Hóa ra có đôi khi sai lầm được tạo ra chỉ do nguyên nhân vô ý, bối
rối, thất thố và tích tắc ý niệm bị ma xui quỷ khiến trong đầu.
Tần Phóng nhìn Đơn Chí Cương gần như đờ đẫn trước mắt, hỏi anh ta: “Tại sao lúc đó cậu không cứu cô ấy?”
Đơn Chí Cương mấp máy môi, lúc mở miệng bỗng mang theo tiếng khóc:
“Tôi không biết, Tần Phóng, tôi cũng không biết. Lúc cô ta rơi xuống
nước, tôi thật sự cho rằng cô ta biết bơi. Sau đó… sau đó tôi lại sợ,
trong đầu tôi rối như tơ vò, tôi cũng không biết vì sao tôi lại bỏ
chạy… Sau này tôi hối hận, nhưng khi đó đã muộn rồi… Sau đó nữa cậu bị
cha cô ta đánh, cậu nghỉ học rất lâu, tôi cảm thấy bản thân rất có lỗi
với cậu. Tôi rất áy náy với cậu, tôi nghĩ mọi cách để đền bù…”
Hóa ra là tìm mọi cách để đền bù. Đúng, lúc trước tuy là chơi khá
thân với hội của Đơn Chí Cương, nhưng không đến nỗi thân thiết đến vậy.
Sau khi Trần Uyển xảy ra chuyện có rất nhiều tin đồn lan truyền, bản
thân anh cũng sa sút, khi đó rất nhiều bạn bè có phần xa cách với anh,
nhưng Đơn Chí Cương lại vô cùng quan tâm anh, thường xuyên khuyên nhủ
anh. Sau khi tốt nghiệp, anh có ý định gầy dựng sự nghiệp, thuận miệng
nhắc đến thì Đơn Chí Cương vô cùng thân thiết kia liền vỗ ngực nói: Tiền không thành vấn đề. Tần Phóng, chúng ta chung tay gầy dựng, có tiền thì chia cho nhau.
Thậm chí đối với vấn đề cá nhân của anh, anh ta cũng rất chú ý, mấy
lần muốn giới thiệu bạn gái cho anh. Lần đó gặp An Mạn tại quán bar, bản thân Tần Phóng rất thờ ơ nhưng ngược lại Đơn Chí Cương lại dẫn đầu ồn
ào: “Đánh cược thì phải chịu thua mà Tần Phóng, đừng quên hẹn hò ít nhất hai lần, ít nhất đó!”
Cho nên đây đều là đền bù mà anh ta nói sao?
Tư Đằng ở phía sau gọi anh: “Tần Phóng.”
Tần Phóng nhe thấy nhưng không để ý, anh nhìn chằm chằm Đơn Chí
Cương. Lạ thật, không có căm hận, thậm chí không có uất ức vì bị lừa
gạt, anh nói: “Chí Cương, cậu không cảm thấy vừa bắt đầu đã sai lầm rồi
sao?”
Đơn Chí Cương thẫn thờ lẩm bẩm: “Đúng vậy, từ sớm tôi đã hối hận, lúc đó tôi nên cứu cô ta…”
Tần Phóng lắc đầu: “Ý của tôi là, tôi không có tư cách đại diện Trần
Uyển tha thứ cho cậu. Cậu cảm thấy có lỗi vối cô ấy, nhưng lại khóa cô
ấy bảy năm, không đi bù đắp cho người thân thật sự của cô ấy ngược lại
dốc hết sức đền bù cho tôi, không phải rất hoang đường sao?”
Anh lại nói: “Không phải của tôi, mà còn là đổi bằng tính mạng của
Trần Uyển, tôi nhận sẽ phỏng tay đó. Sau này chuyện công ty cậu tự dốc
tâm sức đi.”
Còn định nói gì nữa nhưng Tư Đằng đã lên tiếng lần nữa: “Tần Phóng, tôi thật không ổn.”
Tần Phóng căng thẳng, vội vàng quay đầu lại. Tư Đằng vẫn đứng tại
chỗ, sắc mặt vẫn bình thường nhưng cơ thể đã bắt đầu lảo đảo, nói: “Hiện tại thật sự tôi có chút không ổn.”
Cô vịn một góc gường, từ từ hạ người xuống. Đây quả thật là phong
cách của cô, tuy không chống đỡ nổi nhưng cũng tuyệt đối không ngã thẳng xuống. Có điều câu “thật không ổn” từ miệng cô nói ra, e rằng sự việc
đã vô cùng nghiêm trọng. Tần Phóng vội vàng nhào đến đỡ cô, anh nghe
thấy cô nói: “Lập tức quay về, Tần Phóng, lập tức đưa tôi về.”
Sắc mặt cô không tốt, môi bắt đầu tái nhợt, đầu ngón tay khẽ run,
thân thể hơi mềm rũ nhưng ý thức kiên cường vẫn còn cố chống đỡ. Tình
huống xảy ra đột ngột, Tần Phóng chẳng quan tâm đến Đơn Chi Cương, cúi
người ôm lấy Tư Đằng. Lúc lao ra cửa, trong đầu anh bỗng nảy sinh một ý
niệm: Tư Đằng nhẹ quá.
Trước kia anh không chú ý đến điều này. Từ lúc biết nhau đến nay, anh và Tư Đằng vẫn giữ khoảng cách thân thể, nhiều lắm là lúc đi đường khó
khăn thì dìu cô một cái, cũng không cảm thấy khác thường… Cô thật sự quá nhẹ, cân nặng của cô chắc hẳn chỉ bằng một nửa người bình thường thôi…
Lúc đặt cô nằm vào trong xe, Tần Phóng đưa tay thăm dò hơi thở của
cô, cũng không biết là do ảo giác hay gì khác, anh cảm giác ngay cả hô
hấp của cô cũng đã mất. Tần Phóng khẩn trương đến mức tim như ngừng đập, cô lại bỗng khẽ chau mày hỏi: “Vậy là thôi sao?”
Tần Phóng chẳng kịp hiểu: “Thôi cái gì?”
“Đơn Chí Cương đó.”
Đơn Chí Cương à? Đúng rồi, Đơn Chí Cương. Từ lúc mình chạy thẳng
xuống lầu bệnh viện đến lúc mở cửa xe chỉ mới có vài phút, nhưng khi
nghĩ đến Đơn Chí Cương dường như đã là chuyện của thế kỷ trước rồi.
Tần Phóng nói: “Không phải, tôi định đấm anh ta một cú, lời định nói cũng đã nghĩ xong…”
Anh chưa từng xử lý trường hợp này, nhưng đã thấy rất nhiều trên
tivi. Lúc đó, anh nghĩ định đi đến đấm một cú thật mạnh vào mặt Đơn Chí
Cương, sau đó nói: “Cú đấm này là tôi thay Trần Uyển trả lại cho cậu.”
Tư Đằng cười lên, ý thức đã bắt đầu mơ hồ, nhẹ nói một câu: “Vậy sao không đánh?”
Tần Phóng trả lời theo bản năng: “Vì cô đã xảy ra chuyện.”