Tối ngày hôm sau, khi Tần Phóng đang xé gói mì tôm, trong phòng ngủ
vang lên tiếng động. Tần Phóng vui mừng nhanh chân chạy đến. Tư Đằng nằm trên giường, vẻ mặt rất kỳ lạ, bảo anh: “Nhấc chăn lên cho tôi.”
Anh có dự cảm không tốt, điệu bộ này của cô không giống như đã khỏi
hẳn. Quả nhiên chăn vừa vén lên, nửa người dưới của cô đã hóa thành thân mây. Lần trước xuất hiện tình huống giống như vậy thì có Nhan Phúc Thụy ở bên cạnh, Tần Phóng chưa từng trải qua nên sợ đến mức không thốt nên
lời, một hồi lâu mới lắp bắp hỏi cô: “Tư… Tư Đằng, có phải cô sẽ trở về
nguyên hình không?”
Tình trạng này đã nằm trong dự liệu của Tư Đằng, dù sao cô cũng đã
sớm chuẩn bị: Nếu như nghỉ ngơi hai ngày không thể khôi phục thì cùng
lắm chôn một lần nữa.
Có điều câu nói “trở về nguyên hình” của Tần Phóng thật sự khiến
người ta dở khóc dở cười. Cô nghiêng đầu liếc nhìn anh, lười biếng nói:
“Đúng vậy.”
Cô lại nói: “Yêu quái chúng tôi một khi bị trở về nguyên hình, muốn
tu thành hình người lại rất khó. Cũng phải mất cả trăm năm tu luyện, tôi sắp trở về thân mây rồi. Tần Phóng, tự cậu bảo trọng, tự lo liệu lấy
cho tốt đi.”
Tần Phóng sốt ruột: “Vậy… việc thứ năm của cô thì sao?”
Anh đúng là tưởng thật, Tư Đằng có chút buồn cười nhưng trên mặt vẫn
không để lộ: “Sắp hiện nguyên hình rồi còn quan tâm gì đến việc thứ năm
thứ sáu nữa chứ?”
Nói xong sắc mặt cô trầm xuống: “Tôi biến thành thân mây, không còn
quản cậu được nữa. Cậu sẽ không mang hận thù trong lòng mà đốt tôi chứ?”
Tần Phóng im lặng thật lâu, nhẹ nhàng lắc đầu: “Không đâu.”
Dừng một chút, giọng của anh trở nên khẩn thiết: “Tầng một có một
khoảng sân, Tư Đằng, sau khi cô biến về nguyên hình thì tôi sẽ chôn cô
ở… trồng cô ở đó được không?”
Chữ “chôn” nghe không may mắn, chữ “trồng” lại nghe là lạ. Nhưng không dùng được chữ khác, anh nói ra cũng hơi trúc trắc.
Tư Đằng ừ: “Được.”
Cô phản ứng bình thản như vậy khiến Tần Phóng cảm thấy mất mát và khó chịu. Đối với yêu quái mà nói, trở về nguyên hình có thể rất bình
thường, một trăm năm cũng rất ngắn, nhưng anh thì không, sau một trăm
năm anh đã sớm khuất núi rồi.
Trong đầu hoàn toàn ù đặc, nói gì đều cảm thấy không thích hợp, cuối cùng anh khẽ thốt ra một câu: “Tôi sẽ tưới nước cho cô.”
Tưới nước? Anh tưới nước cho cô? Tư Đằng buồn cười, hoàn toàn quên
mất đề tài này do mình khơi ra, cô nằm trên giường cười chảy nước mắt
nói với anh: “Sao cậu có thể ngốc đến vậy chứ?”
Ban đầu Tần Phóng bị cô cười cũng chẳng hiểu vì sao, sau đó rốt cuộc
hiểu ra là đã bị cô trêu chọc, anh tức tối định quay người bỏ đi. Tư
Đằng cười xong hỏi anh: “Mấy giờ rồi?”
Tần Phóng tức giận: “Hơn mười giờ.”
“Thừa dịp tối trời đem tôi chôn trước đi.”
Tần Phóng sắp buột miệng hỏi “tại sao” thì Tư Đằng lại nghiêng đầu
liếc nhìn anh: “Nếu như hỏi tôi tại sao vậy là cậu còn ngốc hơn cả Nhan
Phúc Thụy.”
Trong nhà không có công cụ tiện dụng, Tần Phóng đành lái xe đến tiệm
kim khí mua cái xẻng. Chủ tiệm chỉ thuận miệng hỏi “Dùng để làm gì
vậy?”. Thế nhưng Tần Phóng lại như trộm đồ bị bắt quả tang tim đập liên
hồi, lắp bắp trả lời: “Trồng… trồng hoa.”
Trên đường trở về, anh thầm nghĩ thật may mắn vì Tư Đằng không đi
chung, nếu để cô thấy dáng vẻ quẫn bách của anh sẽ lại cười anh nhát
gan.
Về đến nhà đã hơn mười một giờ khuya, đa số hàng xóm đều đi ngủ cả,
anh ra sau vườn ở tầng một đào đất. Lúc đào luôn có chút kinh hồn bạt
vía, không nhịn được liên tục nhìn dáo dác xung quanh. Tư Đằng ngồi bên
cạnh xem, sau khi quan sát một lúc liền không kiên nhẫn: “Tần Phóng, cậu coi như đang trồng hoa là được, sốt ruột lo sợ cái gì chứ.”
Trồng hoa! Có ai trồng hoa vào lúc mười một mười hai giờ mà còn đào cái hố to như chiếc quan tài không?
Lúc ôm Tư Đằng bỏ vào hố anh luôn cảm giác giống như đem cô đi chôn
sống vậy. Tư Đằng thúc giục anh lấp đất, anh sợ phải cầm xẻng chỉ dùng
hai tay mình đẩy đống đất đã đào lên người cô. Thấy lấp đến đống đất
cuối cùng cũng đã sắp đắp lên đến mặt cô, Tần Phóng hỏi: “Thật sự không
cần tưới nước à?”
Tưới nước, tưới nước, người này thích tưới nước lắm sao?
Tư Đằng tức giận: “Không cần, phân hóa học cũng không cần. Còn nữa,
cậu không có việc gì thì đừng có đi quanh đây, cản trở tôi phơi nắng.”
Hai người trừng mắt nhìn nhau, sau đó không có gì báo trước Tần Phóng bỗng đẩy đống đất cuối cùng xuống. Hình như Tư Đằng bị sặc, còn loáng
thoáng ho lên.
Dĩ nhiên Tần Phóng có chút hả hê với trò đùa tai quái của mình nhưng
nhanh chóng bị nỗi sầu lo thấp thỏm phá vỡ: Với tính cách so đo từng tý của Tư Đằng, sau khi cô trở lại nhất định sẽ “hồi báo” gấp bội.
Anh vỗ chặt đất lại, vỗ một hồi bỗng thấy gì đó, trong lòng giật mình hoảng sợ.
Ánh đèn trong nhà soi đến từ phía sau lưng, bên cạnh chiếc bóng anh
đang ngồi còn có một chiếc bóng dài đang lặng lẽ đến gần bóng anh.
Ý thức được tình hình không ổn, Tần Phóng cảm thấy máu cả người đều
đông lại, phía sau truyền đến tiếng cười lạnh của một người đàn ông nghe khá quen:
“Còn ở bản Miêu hả? Mẹ kiếp, ông mày săn nhạn nhiều năm suýt nữa bị con chim nhạn chết bầm mày lừa gạt.”
***
Chu Vạn Đông vô cùng căm tức. Với thủ đoạn giang hồ, kinh nghiệm lâu
năm của mình lại bị thằng nhóc miệng còn hôi sữa lừa là chuyện vô cùng
nhục nhã, làm trò cười cho dân trong nghề.
Tần Phóng trả lời nói rằng “còn đang ở bản Miêu”, gã tin sái cổ, còn
nói khoác với Giả Quế Chi đừng sốt ruột. Nơi này còn rất lạc hậu, khách
sạn không cần phải có giấy chứng nhận để kiểm tra đăng ký, gã chỉ cần
làm bộ vào ở, lật xem sổ ghi chép đăng ký là có thể tìm được tên nhóc
Tần Phóng kia.
Nói không sai, cách làm cũng đúng, mấu chốt là lúc lật đến cái tên
“Tần Phóng”, phía sau lại là mấy chữ “Đã thanh toán” to tướng.
Lúc hỏi đến, chủ khách sạn trợn trừng mắt nói: “Đi rồi, đi sáng hôm
qua rồi. Khách trọ không phải là vậy sao, đến đến đi đi, lẽ nào còn cắm
rễ ở đây à?”
Đi thăm dò tin tức lại quay về quá nhanh như vậy, cánh tay bị thương
dường như đau hơn, ánh mắt Giả Quế Chi nhìn gã hình như cũng khác lạ,
đầy ý mỉa mai, Chu Vạn Đông vô cùng căm tức: Tần Phóng à Tần Phóng, mày
đừng để rơi vào tay ông mày.
***
Tần Phóng từ từ đứng lên, quay đầu nhìn Chu Vạn Đông. Đó là một gã
đàn ông cao to cả người tràn ngập sát khí, râu quai nón mọc đầy cằm
trông có vẻ dữ tợn. Tuy trên cánh tay lực lưỡng còn quấn băng gạc nhưng
cơ bắp cuồn cuộn, hoàn toàn không ảnh hưởng đến sức chiến đấu.
Chu Vạn Đông chẳng hề che giấu ý định muốn dần anh một trận, một cánh tay vung lên ra vẻ uy hiếp, một tay khác thì siết thành quả đấm kêu
răng rắc.
Nhưng Tần Phóng chẳng hề thấy sợ, anh hỏi gã: “Có phải chúng ta từng gặp nhau ở đâu không?”
Chu Vạn Đông cười ha ha: “Bây giờ muốn làm thân với tao à, có phải quá trễ rồi không?”
Lời vẫn chưa dứt gã đã tung một cú đấm thật mạnh. Người quen đánh
nhau thay đổi chiêu thức rất nhanh, còn đoán trước được hướng Tần Phóng
muốn tránh. Góc độ cú đấm cực kỳ xảo quyệt, vừa ra tay đã khiến Tần
Phóng bất ngờ không kịp phòng bị, đột ngột bị quật ngã ra đất.
Cằm nóng rát như bị lửa đốt, mùi máu tanh dâng lên trong miệng. Tần
Phóng chùi
miệng bằng mu bàn tay, nuốt xuống nước bọt pha lẫn máu, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn Chu Vạn Đông, lặp lại lần nữa: “Chúng ta nhất định
đã gặp nhau.”
Người này nhất định đã gặp ở đâu đó, ít ra là anh đã từng nghe thấy tiếng của gã.
Chu Vạn Đông cười nhe răng đi đến, một cước đạp lên ngực anh: “Có
thể, ông mày tạo nghiệt rất nhiều, không chừng từng giết cả nhà mày…”
Nói đến đây bỗng gã ngưng lại, ánh mắt liếc sang đống đất Tần Phóng
vừa lấp bên cạnh. Từng làm nhiều chuyện xấu, quả thật gã đã quá quen với việc này. Bỗng chốc gã nhìn Tần Phóng với cặp mắt khác hẳn: “Nhìn không ra nhé người anh em, lịch sự giống như người thượng lưu mà cũng làm
chuyện này, chôn ai vậy?”
Vừa nói gã vừa nhấc một chân hất cái xẻng lên cầm trên tay, rồi cắm
xẻng xuống xúc đất lên. Máu Tần Phóng nhanh chóng xông hết lên đầu, nổi
giận gầm lên nhào đến, hai tay nắm chặt lấy mép xẻng. Lúc trước không
cảm thấy mép xẻng bén như vậy, nháy mắt đã cắt sâu vào thịt.
Chu Vạn Đông cũng nổi giận, nhấc chân định đạp anh ra. Nào ngờ Tần
Phóng giống như không muốn sống, một mực liều chết với gã. Chu Vạn Đông
nổi sát tâm, kiên quyết nhấc đầu gối lên thúc vào ngực anh, đến khi anh
hộc máu mới hất anh ra. Sau khi hất mạnh anh ra gã còn nhổ một bãi nước
miếng xuống đất, lấy xẻng sắt xúc đất lên.
Gã nhìn xuống hố hồi lâu, rồi quay đầu nhìn Tần Phóng nói: “Tao thật
sự chẳng hiểu nổi, đám người thành phố bọn mày rất nghệ sĩ nhỉ, nửa đêm
đào đất trồng hoa trồng cỏ, còn liều mạng không cho ai thấy.”
Nói xong gã vứt xẻng xuống đất, châm thuốc hút. Sau khi nhàn hạ rít
một hơi, sắc mặt gã bỗng chuyển thành châm chọc và hung ác: “Ông mày
không phải là chỉ đào cây mày đã trồng thôi sao. Mày làm ra vẻ giống như là ông đào mồ mã tổ tiên mày lên vậy, có cần làm quá vậy không?”
Tần Phóng thoáng sửng sốt, nhìn về phía cái hố Chu Vạn Đông vừa đào
lên theo phản xạ. Vừa liếc mắt nhìn sang, bên trong chỉ là gốc cây mây
và dây mây bình thường. Tần Phóng thầm thở phào, lúc này anh mới kịp làm rõ chân tướng sự việc trước kia: “Anh vừa mới nhắc đến bản Miêu. Tin
nhắn kia thật ra đều do anh gửi? Người xông vào nhà Đơn Chí Cương chính
là anh phải không? Vì sao anh luôn tìm tôi?”
Chu Vạn Đông cười đến mức quái dị và u ám, đưa tay cởi vòng dây kẽm
phía sau thắt lưng, móc kềm trong túi quần ra. Đây là phương pháp thường dùng của gã, gã chưa bao giờ trói bằng sợi dây phiền phức, cứ dùng dây
kẽm trói lại, kềm vặn một cái, đơn giản thô bạo nhưng lại gọn gàng linh
hoạt.
Tần Phóng không nói gì, anh thấy phía sau Chu Vạn Đông, dưới ánh đèn
vàng chiếu rọi có rất nhiều dây mây nhỏ đưa lên. Tình huống này thật ra
có vài phần đáng sợ, trong ánh đèn mờ mờ, tĩnh mịch im ắng, dây mây phía sau gã thể hiện thế đánh bọc, tựa như đã chuẩn bị sẵn sàng. Mũi dây mây sắc bén giống như đầu giáo được mài nhọn hoắc khiến người ta nhớ đến
tua rua mềm mại mang hình thù quái dị đang chuẩn bị tấn công. Chỉ cần
vừa ra lệnh là vạn tiễn xuyên tim.
Mắt Tần Phóng hơi nóng lên, anh cảm thấy Tư Đằng đang bảo vệ anh.
Đúng lúc đó điện thoại Chu Vạn Đông vang lên, gã không kiên nhẫn nghe
máy, ban đầu nói vài câu đại ý là biết rồi, sẽ nhanh chóng đưa người về, không bị ai phát hiện, phát hiện cũng không sợ vân vân… Nói một hồi
tiếng bỗng cất giọng cao đến tám quãng, rõ ràng giận dữ: “Nang Khiêm gì? Mẹ kiếp, từ đầu đến giờ chị đâu có nói còn phải đi Nang Khiêm!”
Nang Khiêm!
Trong chớp nhoáng, Tần Phóng chợt nhớ ra vì sao anh cảm thấy người
trước mắt này như đã từng quen biết rồi. Chính là buổi tối rơi xuống
vách núi ở Nang Khiêm, cách cửa kiếng xe, anh mơ hồ thấy được đường nét
của gã, cũng từng nghe thấy tiếng gã, đến nay anh vẫn nhớ rõ từng câu
từng chữ.
– “Ồ, mày xem nó mặc kệ sống chết, lúc này còn đóng kịch nữa nè.”
– “Bọn tao đều canh giữ căn phòng đó suốt, ngoại trừ mày ra không có ai khác… Cho mày thêm một cơ hội, hàng đâu?”
Tối hôm đó kẻ đánh An Mạn, lại ra hiệu đạp cả người lẫn xe anh xuống vách núi hóa ra là gã.
Tần Phóng nghiến chặt răng, trong nháy mắt trong đầu lại nổi lên ý
niệm trả thù cùng nhau chết chung. Nhưng một khắc sau anh đã áp chế được nỗi kích động và phẫn nộ xuống. Anh thấy những dây mây sau lưng Chu Vạn Đông gần như vào lúc gã nói chuyện xong đã đồng loạt im lặng rút về.
Đúng vậy, sao mình lại quên mất chứ. Nơi Nang Khiêm này có liên quan
rất lớn đến Tư Đằng, cô đã từng hỏi mình một câu: “Ban đầu rốt cuộc là
ai không ngại xa xôi nghìn dặm mang tôi đến Nang Khiêm chôn?”
Đáy lòng Tần Phóng bỗng nảy sinh ra nỗi kinh hoàng tột độ.
Nang Khiêm, nơi ban đầu mình nhất thời cao hứng muốn đến bái lạy tổ
tiên, nơi xui xẻo sau khi rời đi thầm thấy may mắn mãi mãi không muốn
trở lại nữa, nơi đã bị loại khỏi trí nhớ bỗng nhiên được nhắc đến lần
nữa từ trong mơ hồ trở nên được phóng đại cực lớn, từng ly từng tí đều
vô cùng rõ ràng hiện ra trước mắt.
Lẽ nào bản thân anh, Tư Đằng và tất cả mọi người, mọi chuyện trông
như là trời nam đất bắc không hề liên quan lại toàn bộ đều có ngọn nguồn từ Nang Khiêm?
Trong tối tăm Tần Phóng có một dự cảm. Anh vốn cho rằng Nang Khiêm là nơi khởi đầu tất cả mọi chuyện. Nhưng có lẽ anh đã nhầm rồi, có lẽ Nang Khiêm mới là điểm cuối cùng của tất cả.