Tàu hỏa đã rời bến, Ngô Sùng An qua đời rồi, Liễu Thất cũng không trở về nữa.
Ông lão mang theo chút tiếc nuối khép mắt vĩnh viễn, Sùng Minh đóng máy vi tính, nhìn hai người đang trầm tư, lên tiếng: “Liễu Thất người này, tôi cũng không gặp ông ta tại Thượng Hải.
Nghe nói sau đó ông ta đi núi Bất Chu, không xuất hiện thêm lần nào, không rõ sống chết.”
Nghe vậy, Sầm Thâm tiếp tục giữ im lặng.
Liễu Thất đã chết, nhưng việc liên quan đến Hoàn Nhạc và Tú Cầu Nhỏ, hắn không dám dễ dàng để lời ra khỏi miệng.
Ngược lại Hoàn Nhạc chủ động hỏi: “Tiên sinh Sùng Minh cảm thấy…..
Vì sao Liễu Thất đột nhiên không đi Thượng Hải?”
Sùng Minh đáp: “Có khi nào trải qua vụ nổ kia, ông ta bỗng trở nên tâm nguội ý lạnh với thế giới này?”
“Tôi thấy ấy.” Giọng Kiều Phong Miên chợt truyền tới từ chỗ cách đó không xa, “Ông ta cho là chư vị kia bệnh quá, cũng không thú vị nên đi đấy chứ.”
Sầm Thâm ngước mắt nhìn lại, chỉ thấy Kiều Phong Miên mặc quần áo ở nhà, choàng thêm áo khoác bước ra từ giữa phòng, trông dáng dấp lười biếng như vừa tỉnh ngủ.
Sùng Minh đứng dậy đón anh, vươn tay ôm eo anh, rồi hai người dán vào nhau thì thầm vài câu, đoạn Sùng Minh rời đi.
Kiều Phong Miên đi tới ngồi xuống, bưng trà của Sùng Minh lên uống một hớp, hỏi: “Xem xong video rồi?”
Sầm Thâm gật đầu: “Cảm ơn.”
Kiều Phong Miên cười cười, “Không cần cảm ơn tôi, giúp anh chẳng qua là tự dưng thích thú thôi.
Tôi và Ngô Sùng An không có quan hệ thân thiết, nhưng chỉ là người cũ năm xưa chẳng còn mấy, chợt hay tin về anh ta nên có chút hoài niệm.”
“Nhà Ngô tiên sinh ở hẻm hồ đồng Tây Tử, lúc tôi phát hiện ra thì ông đã qua đời nhiều năm rồi.
Nếu anh muốn nhìn ông, hài cốt đang được chôn cất trong sân.” Sầm Thâm nói.
Kiều Phong Miên không phản ứng gì, cuối cùng bảo: “Tảo mộ là chuyện cực kỳ buồn chán, người chết đã chết, đối với một nắm xương trắng thì có tâm sự gì hay để giải bày?”
Lời này của Kiều Phong Miên nghe hơi bạc tình, song tỉ mỉ ngẫm lại, cũng không phải không có đạo lý.
Nhưng đối với Sầm Thâm mà nói, suy nghĩ của người khác cũng không quan trọng.
“Tôi có thể xem thanh đao của anh Kiều được không?” Hắn hỏi.
“Đương nhiên được.” Kiều Phong Miên thoải mái hiếm thấy, gọi bảo đao ra đặt lên bàn trà.
Đao của Kiều Phong Miên và đao của Hoàn Nhạc có độ dài khác nhau, đao của Hoàn Nhạc là Đường đao dài mảnh, mà cây đao này tuy đủ dài nhưng bản to, giống Trảm Mã Đao (Mã tấu) hơn.
Mười hai chiếc vòng vàng được thiết kế trên sống đao kêu vang leng keng như theo một nhịp điệu đặc biệt nào đó mỗi khi vung đao.
Tóm lại, đây là thanh đao rất độc đáo.
Sầm Thâm cầm đao quan sát kỹ lưỡng, rốt cuộc tìm được con dấu cá nhân đặc trưng của thợ thủ công.
Dấu ấn hẳn thuộc về thầy của Ngô Sùng An, Sầm Thâm nhìn chẳng hề quen mắt.
“Cây đao này tên gì?”
“Thập Nhị Kim.”
Thập Nhị Kim? Bởi vì mười hai vòng kim loại móc trên nó sao? Thật là một cái tên kỳ cục.
Sầm Thâm thả pháp lực tỉ mỉ cảm thụ trận văn khắc trên thân đao, lông mày dần nhíu chặt.
Hắn có thể cảm nhận được ý niệm giết chóc chất chứa bên trong trận văn, các trận văn này đều là trận văn công kích với lực sát thương cực lớn, mà thanh đao này cũng uống tuyệt đối không ít máu, hung khí mười phần.
Đao của Hoàn Nhạc cũng thấy máu nhưng ý niệm giết chóc cũng không nặng như vậy.
Sầm Thâm bỗng nhiên phát hiện một chỗ hoa văn lưu chuyển năng lượng quen thuộc tại trận văn.
Hắn nhìn kỹ lại, phân tích chi tiết, nhưng càng nhìn càng thấy kỳ quái.
Thông thường, thợ thủ công vì hướng đến pháp lực vận chuyển trong trận văn nhanh chóng, tất cả các nút trên đường đi của pháp lực đều thẳng hàng, nhưng nút trên bả đao này lại tạo thành điểm ngoặt.
Một nút đóng vai trò ngắt đứt dứt khoát chia trận văn thành hai bộ phận độc lập.
Nhưng làm vậy với mục đích gì chứ?
Trong chốc lát Sầm Thâm không nghĩ ra được, hỏi Kiều Phong Miên, Kiều Phong Miên cũng lắc đầu: “Thanh đao này là cha đặt cho tôi, tôi gặp thợ thủ công kia hai lần, tổng cộng chỉ đòi hỏi một yêu cầu —— muốn giết người thật nhanh, một đòn trí mạng.”
Vừa nói đầu ngón tay Kiều Phong Miên vừa nhẹ nhàng vuốt ve lưỡi đao, trong mắt hiện lên một tia hoài niệm.
Chuyện xưa máu nhuộm sông Hoàng Phố đã đi qua trăm năm, bao người đã bị lãng quên trong cát bụi lịch sử, chỉ có cây đao này vẫn còn nhớ rõ mỗi một giọt máu từng uống năm nào.
“Đao giết người xác thực miễn thật mau chóng là được.” Hoàn Nhạc tiếp lời.
Chàng được trời cao ưu ái cho thiên phú từ huyết mạch, đã tập võ từ thuở nhỏ, cha đã từng dạy chàng: Một đao khách tài giỏi không thể thiếu một thanh đao tốt, mà cũng không thể quá ỷ lại vào đao.
Đao là một phần của đao khách, nhưng lại là người giết người.
Tất nhiên Sầm Thâm không hiểu những điều này, cho dù là Kiều Phong Miên trong quá khứ hay Hoàn Nhạc đều cách hắn quá xa xôi.
Lực chú ý của hắn vẫn còn đặt tại cái nút quỷ dị kia, phương thức hoạ kỳ quái như vậy không giống với các thợ thủ công thường sử dụng, và hắn luôn cảm giác mình từng gặp nó ở đâu đó rồi.
Nhưng trong một chốc hắn cũng không nhớ ra được, lúc này Sùng Minh bưng điểm tâm lại, Sầm Thâm cũng không muốn xem hai người họ biểu diễn màn tình thương mến thương ngay trước mặt mình, vì vậy hắn dẫn Hoàn Nhạc chào hỏi rồi ra về.
Kiều Phong Miên đi cùng Sùng Minh, hắn đưa Hoàn Nhạc theo, mấu chốt là Sùng Minh và Hoàn Nhạc đều là chó săn nên cứ cảm giác bầu không khí hơi sai sai.
“Ta thấy Kiều Phong Miên kia cũng khá tốt.” Hoàn Nhạc đuổi sát bước chân Sầm Thâm, giọng điệu nhẹ nhàng.
Sầm Thâm không cho lời bình.
“Hắn và Sùng Minh đẹp quá hà, rất xứng, đúng không?” Hoàn Nhạc không ngừng cố gắng.
Sầm Thâm im lặng như cũ.
“Tộc chó sói chúng ta tốt đều, đặc biệt giỏi chăm sóc người khác, còn cực kỳ trung thành, vô cùng đáng tin cậy, lớn lên cũng đẹp mắt nữa.”
“…”
Sầm Thâm bước sang bên cạnh một bước, Hoàn Nhạc cũng dời bước sang phải, ép sát từng chút một, gan chó còn phình to mà cầm tay hắn.
Lòng Hoàn Nhạc như nở hoa tại khoảnh khắc bắt trúng tay hắn.
“Buông ra.” Sầm Thâm dừng lại, song không xoay đầu lại nhìn chàng.
“Vậy người nhìn vào thẳng vào mắt ta mà nói đi.” Hoàn Nhạc siết chặt.
Sầm Thâm xoay đầu sang bên khác, hắn sợ phải thấy đôi mắt khiến người ta khó lòng chối từ của Hoàn Nhạc.
Nhưng tình huống thực cố tình không như mong muốn, Hoàn Nhạc lập tức tiến tới trước mặt hắn, nghiêng người nghiêng đầu nhìn hắn, nói như làm nũng: “Không muốn buông có được không?”
Sầm Thâm cứng rắn lạnh mặt, “Không được.”
Hoàn Nhạc chớp chớp đôi mắt, “Tại sao lại không dạ?”
Sầm Thâm: “Không có tại sao cả.”
Chính là không được, không thể, không thể, sao cậu không hiểu chứ?
Vì sao phải đến trêu chọc tôi?
Tôi không muốn sự xán lạn trước khi chết gì hết, không muốn cảnh xuân Trường An hay cây lựu bên cầu, nếu như chắc chắn phải mất đi, nhất định phải mạnh mẽ khoét một khối thịt tại thời điểm khó dứt bỏ nhất và khóc lóc thảm thiết, cực kỳ khó coi, tôi tình nguyện lựa chọn êm đềm