Mấy ngày này của A Quý trôi qua không mấy êm đềm, tuổi đã cao, lại bị Sầm Thâm đột ngột phát bệnh hù đến tim suýt rơi ra ngoài, đêm không thể chợp mắt.
Người già cả mà, quan trọng nhất là giấc ngủ, đợi mãi bệnh tình của Sầm Thâm mới ổn định thì trong ngôi nhà nhỏ bất chợt nghênh đón thời kỳ yêu đương.
Nhìn thấy Sầm Thâm dường như đã nghĩ thông suốt một phần rồi, tâm A Quý tự nhiên vui vẻ, song nói chuyện yêu đương cũng phải chú ý thái độ, đúng không?
Một đứa trẻ vốn mộc mạc bỗng dưng đeo khuyên tai, vừa lẳng lơ vừa màu mè, người già cả khó tiếp thu.
Còn Nhạc Nhạc thiếu hiệp nữa, làm cái gì vào buổi tối vậy chứ? Mỗi ngày đều tạo kết giới cách âm, không biết còn tưởng rằng đang làm chuyện xấu hổ ngượng ngùng gì đó, thật tình.
Ngươi làm thì cứ làm đi, nhất thiết phải đề phòng ta sao? Lão già đây nghễnh ngãng, nghe không rõ.
A Quý bày tỏ khiển trách.
Nhưng trên thực tế Hoàn Nhạc quả tình không làm gì, mặc dù đề nghị của Kiều Phong Miên khiến chàng khá lung lay, song thân thể Sầm Thâm không tốt, nếu chàng đã làm thật thì đấy không phải hành vi súc sinh hay sao?
Cho nên, chàng và Sầm Thâm chỉ là đắp chăn ngủ thuần khiết mà thôi.
Có điều mùa này không mấy thân thiện với Hoàn Nhạc, bởi vì thiên nhiệt, bọn họ từ hai cái chăn đã tự nhiên quá độ thành một cái chăn mỏng.
Mà thứ còn khô nóng hơn so với thời tiết chính là con tim Hoàn Nhạc.
Áo ngủ của Sầm Thâm vẫn kín cổng cao tường, nhưng ngủ một hồi, trước sau cũng có nhiều chỗ không cẩn thận lộ ra ngoài.
Do vậy mỗi đêm Hoàn Nhạc đều mất ngủ, tội nghiệp rúm lại ở một bên, thanh tâm quả dục, làm quân tử đường hoàng.
Ngày đó, hai người khám bệnh ở chỗ Nam Anh trở về, Nam Anh nói kinh lạc của Sầm Thâm hồi phục tương đối rồi, nên cho hắn một bình sương hoa, dặn hắn tăng liều lượng nhỏ vào bồn tắm, ôn dưỡng cho tốt.
Sầm Thâm đương nhiên muốn nghe theo lời khuyên của bác sĩ, vì thế tối hôm ấy, hắn ngâm lâu hơn một lát.
Hoàn Nhạc lại bỗng dưng bịt lỗ tai ngồi xổm dưới hiên, cúi đầu nhìn chằm chằm sàn nhà, cứ như có hoa nở ra từ khe hở sàn nhà.
A Quý hiếu kỳ hỏi chàng: “Nhạc Nhạc thiếu hiệp ngươi làm gì đó? Hai mắt ngó trân trân.”
Hoàn Nhạc cứng ngắc xoay đầu lại, “Ta đang….
Suy ngẫm yêu sinh.”
“Suy ngẫm yêu sinh ngươi che lỗ tai làm gì?”
“Không làm gì cả.”
Hoàn Nhạc phủ định rất nhanh chóng, nhanh đến mức hơi khả nghi.
Mà A Quý nghi ngờ nhìn chàng hồi lâu cũng không tìm ra được manh mối gì, bởi vậy đành phải thôi.
Lúc này lỗ tai Hoàn Nhạc giật giật, chàng nghe rõ rõ ràng ràng tiếng trong phòng tắm.
Thiếu niên được di truyền gen trội từ đời cha mẹ sở hữu thiên phú bẩm sinh, bất kể là mùi vị hay thanh âm gì, cách rất xa chàng cũng có thể cảm nhận được.
Thậm chí chàng còn có thể nhờ đó mà mô tả trọn vẹn mỗi một động tác của Sầm Thâm trong nhà tắm.
Bưng lỗ tai chỉ là thể hiện thái độ, thái độ chính nhân quân tử.
Chỉ chốc lát sau, Sầm Thâm không hề biết gì lau tóc bước ra khỏi buồng tắm, đi thẳng vào phòng làm việc.
Khoảnh khắc mở bản thảo của Ngô Sùng An hắn liếc nhìn Hoàn Nhạc, chàng đang lăn lộn trên hành lang.
Gần dây Hoàn Nhạc có xu thế phát triển thành chó vô liêm sỉ.
Ban ngày cực kỳ bám người, trộm hôn, lăn lộn, ôm ấp, cái gì cũng dám làm, trời vừa tối thì ngây thơ hệt như học sinh cấp một, còn trốn tránh mình.
Hành động quá rõ ràng, muốn người ta không chú ý cũng khó.
Sầm Thâm tiếp tục cúi đầu, nghiên cứu bản thảo một lúc.
Hắn cố gắng tìm kiếm phần có liên quan đến Liễu Thất trong chút bản thảo này, quả thật cũng lần được ít manh mối —- thí dụ như Ngô Sùng An và Liễu Thất không hẹn mà gặp tại phương diện quan điểm vẽ trận văn.
Theo ý kiến cá nhân thì Sầm Thâm cũng nghiêng về cái nhìn của bọn họ,
Trải qua thời gian nghiên cứu, Sầm Thâm từ từ phác họa ra thế giới thợ thủ công thuộc về Liễu Thất.
Hắn có dự cảm, chắc chắn đây sẽ một thế giới đặc sắc dị thường, tự do mà linh hoạt và đa dạng, đủ để phá vỡ tất cả lề thói cũ.
Sầm Thâm cảm thấy hưng phấn vì thế, hưng phấn một phen đến quên cả thì giờ.
“A Sầm, đi ngủ thôi.” Hoàn Nhạc chạy tới gọi hắn.
“Tôi còn chưa buồn ngủ, em ngủ trước đi.” Sầm Thâm lắc đầu.
Hoàn Nhạc không nghe, ngồi xuống bên chân ôm lấy cẳng chân hắn, “Nhưng em muốn ngủ với anh.”
Anh không ngủ với em thì ngủ chung làm cái gì?
Sầm Thâm thấy dạo này mình dung túng chàng ta quá mức rồi, cái gì cũng tùy ý chàng, khiến chàng nảy sinh loại ảo giác “Tôi là trùm trong nhà”.
“Tự mình ngủ đi.” Giọng Sầm Thâm lạnh hẳn.
Truyện Ngược
Nhưng Hoàn Nhạc đã không còn là Hoàn Nhạc trước kia, đây là Hoàn Nhạc có can đảm nói “Không” với Sầm Thâm, cũng là một Hoàn Nhạc anh dũng quả cảm.
Vì vậy chàng trực tiếp khiếng Sầm Thâm lên rồi nhanh chân phóng về phòng ngủ.
“Thả tôi xuống!” Mặt Sầm Thâm tối thui.
Giây tiếp theo, Hoàn Nhạc thả Sầm Thâm lên giường, nhìn hắn bằng gương mặt vô tội, “Em thả nè.”
Sầm Thâm tức không nói nổi, hai tay chống ga trải giường định ngồi dậy, song lại bị Hoàn Nhạc nhào tới đè lên giường, khóa cổ tay, chặn chân, Hoàn Nhạc như chơi xấu mà vùi đầu vào hõm vai hắn, “Ngủ”.
Sầm Thâm: “Xê ra.”
Hoàn Nhạc: “Em không.”
Hoàn Nhạc ôm chặt hơn nữa, khiến hô hấp của Sầm Thâm vô cớ bắt đầu trở gấp, tim cũng có xu hướng tăng nhịp đập.
Hắn nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, “Được rồi, bây giờ tôi nghỉ ngơi ngay, em bỏ tôi ra.”
Ai biết Hoàn Nhạc chỉ lắc đầu chứ không buông.
“Em buông hay không buông?” Sầm Thâm sắp điên rồi, vải vóc mỏng manh hoàn toàn không ngăn trở được nhiệt độ từ Hoàn Nhạc, nóng bỏng làm hắn thoáng khó thể chống đỡ.
“Không được không được không được!” Lỗ tai Hoàn Nhạc đỏ chót, giọng oán giận, “Anh đừng nhúc nhích mà!”
Sầm Thâm thầm nghĩ em ấm ức cái gì hả, vừa định đẩy chàng ra, đùi nhấc lên đã đụng phải thứ gì đó.
Cả người hắn cứng đờ, ngó Hoàn Nhạc.
Hoàn Nhạc rất không tiện ngẩng đầu, khuôn mặt đỏ tới mức sắp nổ tung, “Em, em không cố ý….”
Sầm Thâm nghiến răng: “Vậy em có ý?”
“Tại em thích anh mà!”
Hoàn Nhạc bùng nổ uất ức, chàng là chó săn mới lớn, huyết khí phương cương, mỗi ngày cận kề bên người mình thích, không phản ứng mới gọi là bất thường đấy.
Vì thế chàng chôn đầu vào bả vai Sầm Thâm, buồn