Hoàn Nhạc bị trộm bọc đồ biến thành kẻ nghèo túng, càng bám dính Sầm Thâm hơn.
Trên đường từ Tây An về Bắc Kinh, tầm mắt hắn chưa từng rời khỏi Sầm Thâm, ăn cơm cũng nhìn chằm chằm, ngủ cũng nhìn chằm chằm, tới đi WC cũng không buông tha.
Sầm Thâm giống như mọi lúc mọi nơi đều bị cái đèn pha với công suất một ngàn ki-lô-oát rọi vào, không một tế bào nào có thể tránh thoát.
Nóng nảy, cần hút thuốc, muốn đánh người.
Thật vất vả về đến Bắc Kinh, quầng thâm mắt của Sầm Thâm lại đậm thêm một phần, ánh mắt lạnh lẽo như dao nhọn.
A Quý cũng không dám mạo hiểm sáp tới gần hắn vào lúc này, chỉ có Hoàn Nhạc điếc không sợ súng, theo sát đằng sau.
Nhà Sầm Thâm ở hẻm hồ đồng tên là Tây Tử trong khu Tây thành phố, ngôi nhà trệt nhỏ có sân nằm sâu trong hẻm.
Nơi này là nhà hắn cũng là cửa hàng của hắn, cửa hàng tạp hóa tên “Khí ”.
Hoàn Nhạc hiếu kỳ với tất cả mọi thứ trong đường hẻm, từ bước chân đầu tiên, cứ như đi vào thế giới kỳ diệu.
So với những tòa nhà kỳ quái cao chọc trời, đủ loại phương tiện giao thông khó bề mường tượng, bay trên trời, chạy dưới đất suốt một đường lại đây thì hết thảy tại nơi này, kể cả là tường gạch mang theo hồi ức thời trước, xe hàng rong bán bánh kếp Thiên Tân hay cũng là tờ bướm quảng cáo được dán ở đâu đó, hơi thở phố phường ập tới trước mặt càng thêm say lòng người.
Đối với thiếu niên từ Đại Đường mà nói, bất kể là Bắc Kinh hay Bắc Bình, đều xa lạ như nhau.
Chàng ngắm nhìn thế giới này bằng đôi mắt hoàn toàn mới, ngạc nhiên đến mức Sầm Thâm phải ngợ rằng bản thân đang ở một địa phương vô cùng ghê gớm.
Mà mọi người tại ngõ hẻm Tây Tử cũng sẽ nhớ rõ ngày đó, một thiếu niên áo lam tuấn dật giống như phá vỡ hàng rào thời gian xông vào nơi đây, chàng đang ngắm phong cảnh, người trong phong cảnh cũng đang ngắm chàng.
“Quao, các ngươi ở chỗ này cũng khác nhau.” Hoàn Nhạc khịt khịt cái mũi chó, nhạy bén ngửi được yêu khí khó xua tan trong không khí.
Yêu khí ở đây càng đậm hơn so với khu vực phồn hoa dòng người cuồn cuộn trên đường cái rộng lớn.
Ngõ nhỏ có rất nhiều yêu, Hoàn Nhạc phân biệt được cả, hầu hết là tiểu yêu, ngư long hỗn tạp.
Hơi thở yêu quái và con người tràn ngập hòa hợp bên nhau, trong anh có tôi, trong tôi có anh, hình thành một loại hương vị độc đáo.
Cửa hàng của Sầm Thâm nằm ở chỗ sâu nhất, bảng hiệu bằng gỗ thô viết một chữ “Khí” tròn trịa màu vàng, khác phong cách cá nhân của hắn một trời một vực.
Đẩy cửa bước vào chính là khoảng sân nhỏ, phân nửa được lát gạch xanh phân nửa nền đất, một Cây Xuân cao hơn tường bao, cao hơn nóc nhà, ló đầu ra từ kẽ hở đô thị, che một nửa thái dương.
Sầm Thâm nhường bước trước gốc cổ thụ đáng tuổi ông nội mình này, lựa chọn dùng diện tích cửa sổ sát đất lớn bù cho việc thiếu ánh sáng.
Hành lang hẹp cũng giữ lại màu sắc nguyên sơ nhất của gỗ thô, trông rất giống với màu nắng.
Ngoại trừ nhà vệ sinh, chỗ này chỉ có tổng cộng ba gian phòng ở, gian lớn nhất làm văn phòng, gian nhỏ làm nhà bếp, còn lại chính là phòng ngủ.
Phòng ngủ cũng chỉ kê một cái giường và tủ quần áo, kéo tấm rèm màu xám ra, gió trong vườn gần như thổi lộng vào.
Hoàn Nhạc kinh ngạc, bởi vì ngôi nhà nhỏ nhưng thoải mái này thoạt nhìn hoàn toàn không có nét liên quan với Sầm Thâm.
Đi vào gian phòng làm việc lớn nhất kia, kệ gỗ trang trí cao thấp không đồng nhất, đan xen bắt mắt, mấy chậu cây xanh nhỏ xinh để bàn, trên tường còn có hai bức họa.
Gần như có thể dễ dàng trông thấy đủ loại đồ vật tinh xảo ở khắp mọi nơi.
“Đừng đụng vào.” Giọng nói xa xăm dọa Hoàn Nhạc nhảy dựng.
Hoàn Nhạc vội vàng ra khỏi phòng rồi đuổi theo Sầm Thâm thẳng vào bếp, hỏi: “Ta ngủ chỗ nào?”
Sầm Thâm chẳng ngước lên: “Tự nghĩ cách đi.”
“Vậy A Quý ngủ chỗ nào?”
“Kêu ông ấy dẫn cậu đi xem.”
Nghe vậy, Hoàn Nhạc xoay người chạy, nom như năng lượng tràn trề mãi không hết.
A Quý ngủ trong chậu nước thủy tinh ngay cửa phòng làm việc, chậu nước được rải vài cục đá, còn có hai con cá vàng làm bạn với ông.
Lúc này A Quý đã ở đó, vừa bơi chậm rì rì vừa dạy Hoàn Nhạc: “Nghe ta đi, ngươi đi mua cái võng, ngủ như chơi đánh đu vậy.
Tiểu Long Nữ cũng làm thế, người ta còn ngủ trên một cọng dây thừng kìa, ngầu bá cháy.”
Hoàn Nhạc hỏi: “Tiểu Long Nữ? Là con gái của Long Vương nào hả?”
“Ây…” A Quý trở mình: “Thì Thập Sát Hải kế bên.”
Hoàn Nhạc gật gật đầu, thoáng đăm chiêu.
Chàng đương nhiên biết A Quý lừa gạt chàng, chàng thông minh lắm chứ, song sau khi thấy tiểu viện này chàng không ngăn nổi suy nghĩ về hành vi ăn vạ Sầm Thâm của mình.
Sầm Thâm….
thực sự nghèo quá đi!
Nhà cửa nhỏ xíu, hoàn toàn không thể so với phủ nhà chàng, sân cho nha hoàn ở còn lớn hơn nơi đây.
Nhưng hiện tại chàng đã biến thành kẻ cùng khổ, rời khỏi đây cũng chỉ có thể lưu lạc đầu đường xó chợ.
Một cái võng bao nhiêu tiền nhỉ?
Hoàn Nhạc ngồi xếp bằng một mình trên hành lang, nghiêm túc tự hỏi vấn đề này.
Vì thế Sầm Thâm đương bưng cà phê bước khỏi phòng bếp đã bắt gặp ngay hình ảnh chàng ngửa đầu nhìn Cây Xuân đến ngẩn ngơ.
Tóc chàng dài lắm, lúc ngửa đầu như vậy, sắp rủ đến sàn nhà.
“A!” Thiếu niên chợt ảo não vỗ vỗ trán.
Sầm Thâm bị chàng làm cho giật mình khiến cà phê trong tay sóng sánh, cảm thấy từ hồi đi Tây An về, bỗng nhiên trở nên hơi suy nhược thần kinh.
Hắn đen mặt, xoay người vào phòng ngủ, nhưng chưa đến vài giây, gương mặt Hoàn Nhạc đã xuất hiện ở cửa kính sát đất, cách tấm thủy tinh nhìn Sầm Thâm đầy trông mong.
“Quần áo của ta đều ở trong bọc, bị trộm hết rồi…”
Sầm Thâm xoa xoa giữa mày, đau sọ não.
Nửa giờ sau, Sầm Thâm vẫn dắt Hoàn Nhạc ra ngoài —— đi mua quần áo.
Không phải hắn bỗng dưng thiện tâm quá độ, mà bởi Hoàn Nhạc cứ luôn ngồi xổm ngoài tường kính nhìn hắn, khiến người ta vô phương ngoảnh mặt làm ngơ.
Hắn muốn mua sắm trực tuyến, nhưng không có cách nào đảm bảo nhận được hàng trước khi đêm xuống, so với việc để Hoàn Nhạc khoe chim ở nhà hắn hoặc mặc quần áo của mình, chẳng thà hắn đi một chuyến.
Lúc gần đến cửa hàng thời trang, Sầm Thâm cảm thấy mình chỉ còn chút hơi tàn nên sắc mặt cực kỳ khó coi.
Hắn an tọa trên ghế sô pha trong tiệm, toàn thân phát ra luồng khí chết chóc cảnh báo người ta né xa ba thước.
Chị gái nhân viên bán hàng rất nhiệt tình với Hoàn Nhạc, gợi ý chàng thử hết bộ này tới bộ khác, tất cả đều là trang phục tràn ngập sức sống thanh xuân vô cùng thịnh hành.
Sầm Thâm lại lười nhìn, nhắm hai mắt chẳng hề phản ứng, khuôn mặt tái nhợt tinh tế mà mong manh dưới ánh đèn.
“Chân ngươi còn đau không?” Quan tâm tỉ mỉ làm lông mi hắn run rẩy.
Hắn mở mắt ra, lặng thinh trông Hoàn Nhạc đã rực rỡ hẳn lên.
Chân hắn không thể nào còn đau được, miệng vết thương đã kết vảy, sẽ nhanh chóng khỏi hẳn, nhưng vì sao hắn phải trả lời để trấn an đối phương chứ?
Mặc kệ chàng đâm đầu vào chỗ chết.
Sầm Thâm mặt mày vô cảm quẹt thẻ thanh toán, mua hết bốn bộ đồ nhân viên bán hàng vừa giới thiệu, tìm được quần lót và vớ trong tiệm luôn nên cũng bớt việc, một lần sắm sửa đầy đủ, ra tay rộng rãi, hệt như người giàu có.
Hoàn Nhạc vui vẻ lắm, nhưng hơi băn khoăn, rốt cuộc Sầm Thâm cũng rất nghèo, thế nên chàng quyết định chiều nay ăn ít cơm thôi.
Trên đường về nhà, hai người lại ghé qua