“Nhưng ta không nhớ gì hết.”
Hoàn Nhạc tưởng tượng cảnh mình và Phu tử nâng chén chuyện trò tại Quỷ Yến, đó hẳn là một màn sảng khoái khiến người ta khó lòng quên được.
Nhưng phần sự thật này lại không xuất hiện trong ký ức của chàng.
Thậm chí bởi vì Liễu Thất cải biến, đoạn này trở thành thứ vốn dĩ không tồn tại.
Hoàn Nhạc không khỏi hít sâu một hơi, ngước mắt chạm vào ánh mắt ẩn chứa lo lắng của Sầm Thâm, từ từ lắc đầu, “An tâm, em khoẻ.
Phu tử từng dạy, không cần quá cố chấp với việc đã xảy ra, bởi vì trong nháy mắt, hiện tại cũng sẽ trở thành quá khứ.”
Chàng ghi khắc những điều Phu tử dạy dỗ, cũng rõ ràng Sầm Thâm hỏi Thương Tứ vấn đề kia chính vì muốn làm chuyện cũ này có phần tươi đẹp hơn.
Hoá ra đấy là câu chuyện xưa ấm áp, mặc dù lần thứ hai gặp lại, chàng đã không nhận ra Phu tử…
Không, vậy Phu tử nhận ra chàng sao?
Hoàn Nhạc chợt chau mày: “Hẳn là Liễu Thất thay đổi số mạng Phu tử, nhưng phương cách Liễu Thất dùng là lợi dụng Tú Cầu Nhỏ xuyên thời không, cho nên hắn có thể giúp Phu tử của ta, không phải sống lại mà là cứu mạng.”
“Thú vị rồi đây.” Lời này của Kiều Phong Miên tựa hồ cất giấu không ít ẩn ý, với tài trí hơn người của anh, đương nhiên đoán được Tú Cầu Nhỏ này cũng là nguyên nhân đưa Hoàn Nhạc từ Trường An tới dây, song, khiến anh cảm thấy thích thú chính là, đầu óc của chú chó sói nhỏ Hoàn Nhạc này thay đổi thật mau.
Mới vừa nãy còn trong bộ dáng ưu thương, phút giây này đã tỉnh táo lại.
Thương Tứ cũng hứng thú thấy rõ, so với kể chuyện xưa, y càng thích nghe chuyện xưa hơn, vì thế giơ tay ra hiệu bảo: “Tiếp tục đi.”
Hoàn Nhạc nhìn Sầm Thâm: “Còn nhớ cảnh lần đầu tiên gặp Phu tử em đã kể với anh chứ? Khi ấy hắn đang hái nấm.
Sợ là chính lần ăn nấm độc đó mới chết, cũng có thể là trước nữa, nói tóm lại, Liễu Thất muốn cứu hắn, chắc chắn là xuyên về lúc ban đầu, ngăn cản hắn ăn mớ nấm độc.
Nhưng Phu tử khi đó làm sao biết chuyện mình đã chết rồi? Đối với hắn mà nói, kia chẳng qua chỉ là ăn một bữa nấm khác lạ mà thôi, trừ phi Liễu Thất kể thẳng toàn bộ chuyện sau đấy cho hắn nghe.
Mà Liễu Thất, hắn ta biết chuyện xảy ra ở Quỷ Yến ư?”
Sau khi hoàn hồn, Hoàn Nhạc phát hiện nhiều điểm đáng ngờ hơn.
Nếu ngay từ đầu Phu tử đã biết chàng sẽ gặp chuyện không hay tại Quỷ Yến, vì sao không ngăn cản chàng và Tống Lê qua lại, cớ gì không căn dặn chàng thêm vài câu mà chỉ đơn giản là hẹn chàng uống rượu như thế?
Đây chính là chuyện cực kỳ quan trọng liên quan đến mạng người.
Cho nên suy đoán càng hợp lý hơn chính là, trên cơ bản Phu tử không biết mức độ nghiêm trọng của sự việc, hẳn là sau đó hắn mới hiểu được, bèn vội vã chạy tới Quỷ Yến cứu người.
Nghĩa tới chỗ này, Hoàn Nhạc quắc mắt nhìn chằm chằm Thương Tứ, “Chắc hẳn Tứ gia có thể nhớ toàn bộ ngọn nguồn câu chuyện.”
Thương Tứ xoe tay: “Khi đó trùng hợp thay Côn Luân mới xảy ra chút sự cố, ta đi suốt đêm để xử lý, cũng không rảnh rỗi quan tâm chuyện nhỏ như hạt mè của các cậu.”
“Vậy vì sao Tứ gia lại phong ấn trí nhớ của ta?”
“Chùi đít, ngươi hiểu không hả? Vị uống rượu chung với ta chính là chủ nhân hiện tại của tháp Vãng Sinh, nhưng hồi đó hắn vẫn còn là lính tôm tép.
Tháp Vãng Sinh ngàn năm chưa lòi ra được một vụ té giếng, ngay tại phiên trực của hắn, té xuống còn là kẻ suýt nữa trốn thoát được sinh tử, ta không thay hắn chùi đít rồi ai chùi?”
Nghe vậy, Kiều Phong Miên liếc sang —– ngươi xài xể Tinh Quân như thế, Tinh Quân biết không?
Thương Tứ nháy mắt mấy cái —- ngươi không nói ta không nói, hắn biết kiểu gì?
Có điều lời Thương Tứ nói cũng chẳng hề giả dối, y phong ấn ký ức của Hoàn Nhạc, xóa đi ảnh hưởng sự kiện té giếng mang lại, hơn phân nửa là vì Tinh Quân.
Gần một nửa còn lại là y động lòng trắc ẩn Hoàn Nhạc.
Thương Tứ rất thích thiếu niên lang hăng hái như Hoàn Nhạc, huống chi cậu chàng còn vận đồ đỏ giống mình, cậu chàng hạp nhãn duyên Thương Tứ, do đó Thương Tứ hiếm khi thiện tâm một lần.
Y phong ấn ký ức đau khổ của Hoàn Nhạc, không còn ai nhớ tới chuyện Phu tử ngã xuống giếng nữa, nhưng chuyện về sau thì y thật sự không biết.
Chờ y giải quyết xong vụ ở Côn Luân và trở lại Trường An thì đã là rất nhiều năm sau rồi.
Biển người mênh mông, hồng trần cuồn cuộn, Thương Tứ men theo hương rượu lững thững bước trên đường cái Chu Tước đã quên mất thiếu niên áo đỏ trong Quỷ Yến từ lâu.
Cầu Nam Lưu không có hiệp hội thợ thủ công cũng không có thư sinh điên, những thứ này đối với Thương Tứ mà nói, chung quy quá lắm chỉ là một đám bọt nước thôi.
“Có lẽ Tinh Quân biết đấy.” Thương Tứ lại nói: “Ta đi gấp, nhưng Tinh Quân vẫn ở lại, hắn là kẻ thù dai lắm, các cậu thiếu chút nữa úp cái sọt chà bá lên đầu hắn, chắc chắn hắn không dễ dàng cho qua đâu.”
Tinh Quân, chủ nhân tháp Vãng Sinh.
Hoàn Nhạc cân nhắc cẩn thận cái tên này, lại không dễ dàng đi tra theo lời Thương Tứ.
Thương Tứ thần thông quảng đại như vậy, nếu cứ thế tìm tới chỗ Tinh Quân, có lẽ sẽ thành đi đường vòng.
Cũng không thể bị Thương Tứ dụ lọt hố như vậy.
Huống chi tháp Vãng Sinh há lại là nơi muốn tới thì tới sao?
Do đó, Hoàn Nhạc tự hỏi: “Tứ gia còn nhớ người ở sau lưng đẩy ta trong Quỷ Yến là ai không? Hai lần đều là một người ư?”
Thương Tứ thấy đã quá giờ, kế hoạch ngủ trưa phá sản rồi, y nhíu mày, đáp: “Ngươi có mang rượu ngon từ Trường An tới không?”
“Không có.”
“Thật vô nghĩa.”
Thương Tứ lại quay về bộ dáng không hào hứng lắm, nói: “Đẩy cậu hai lần quả thật là một người, khác biệt trong hai lần này chẳng qua chỉ ở Phu tử của cậu từ quỷ biến thành người.
Muốn đi xem không?”
Hoàn Nhạc lập tức liên tưởng tới bút ký của Thương Tứ, gật đầu trả lời: “Cầu còn không được.”
“Trong bút ký của ta chép lại là khung cảnh của lần đầu.” Thương Tứ xoè tay phải, một quyển sách cổ buộc chỉ bỗng dưng hiện ra trong lòng bàn tay y, “Cơ hội chỉ có một, tự cậu nghĩ cho kỹ.”
Sầm Thâm lập tức bảo: “Tôi cũng đi.”
Thương Tứ lắc đầu: “Các anh tính đi du lịch hả?”
Kiều Phong Miên lại ung dung thản nhiên nhấp ngụm trà, ngay sau đó cũng bồi một câu: “Tôi cũng đi.”
Thương Tứ rất đau đầu, sao mỗi lần đều phải dẫn cả người nhà rồng rắn theo, đàn ông lập gia đình rồi thì không có tự do đúng không?
Đặc biệt là tiểu thiếu gia, đã gả ra ngoài rồi