Chuyện của Chân Chân thổi chút âm u tới ngôi nhà nhỏ giữa ngày hè.
Mặc dù Hoàn Nhạc trông giống như đã nghĩ thông suốt, nhưng Sầm Thâm có thể nhìn ra sóng lớn trong nội tâm chàng từ số lần chàng im lặng và thất thần mỗi lúc một nhiều.
Song, tuy sự tình ở Quỷ Yến đã rõ ràng, những chuyện khác vẫn cứ bị sương mù bao phủ, còn chưa được làm sáng tỏ.
Bên phía Thương Tứ tạm thời không có tiến triển, hồi âm từ Phó tiên sinh cũng chẳng biết chừng nào mới đến, cuộc sống vừa nặng nề vừa bình lặng, bình lặng tới độ mây nơi chân trời cũng lười biếng, chưa từng bay đi.
Sau cơn mưa, có chú kiến bị vây trong vũng nước ngoài sân, gấp tới xoay mòng mòng.
Sầm Thâm vẫn say mê nghiên cứu về đồ thủ công của mình, dường như chuyện của Chân Chân không gây ảnh hưởng gì cho hắn.
Hơn nữa nhờ lợi ích từ việc được Nam Anh điều trị, trạng thái cơ thể hắn đã ngày càng khá hơn, sắc mặt khôi phục chút hồng hào, thậm chí còn tăng một ký tới một ký rưỡi so với trước kia.
Đương nhiên, Hoàn Nhạc cho rằng cái sau là công lao của mình.
Nói tóm lại, tiến độ sửa bản vẽ trận pháp được đẩy mạnh, sự nghiệp bán chữ của Hoàn Nhạc cũng phất lên không ngừng, hết thảy đều phát triển theo chiều hướng tích cực.
Nếu quá khứ đã vô phương thay đổi, vậy thì nhanh chân bước về phía trước thôi.
Hoàn Nhạc nghĩ như vậy đấy và cũng làm như vậy.
Tuy thiếu niên rực rỡ vô tư cũng có lúc lo phiền, nhưng sau một lần lại một lần múa đao tùy hứng, cậu chàng luôn có cách riêng khai phá ra con đường hướng về ánh sáng.
Sầm Thâm thường xuyên ngẩng đầu nhìn chàng, có lúc đơn giản là liếc mắt một cái, có lúc mất tự chủ ngắm lâu lâu.
Nhưng không thể lâu quá, vì hễ bị Hoàn Nhạc phát hiện, em ấy sẽ chạy lại quấn lấy mình.
Thế thì không đọc sách được nữa.
Hoàn Nhạc biết Sầm Thâm thường ngắm mình, nhưng chàng không vạch trần, thậm chí còn cố ý làm dáng.
Chàng muốn bất kỳ lúc nào Sầm Thâm nhìn sang, mình đều điển trai, đặc biệt điển trai, điển trai siêu cấp vô địch.
Do đó thiếu niên tinh tướng đã trật chân.
“Chà chà, cái này gọi là chơi dao lắm có ngày đứt tay đa.” A Quý ở bên cạnh cười trên nỗi đau của người khác.
“Vì chân ta dài đấy.” Hoàn Nhạc bướng bỉnh như thường, thậm chí còn xấu xa quét mắt qua bốn cái chân ngắn nhỏ xíu của A Quý.
A Quý tức tới nhảy dựng, chân ngắn rồi sao, chân ngắn không có yêu quyền hả? Chân ngắn hơn nữa cũng có xương cốt, đừng nói là trật chân, gãy chân ta cũng biết gãy đấy.
Chờ chút, sao chuyện này cứ có gì đó sai sai?
A Quý bị tức tới chập mạch rồi, trong chốc lát đầu óc như mất chức năng.
Bấy giờ Sầm Thâm cầm túi chườm bước tới, mặt không đổi sắc ném cho Hoàn Nhạc để chàng chườm.
Hoàn Nhạc nhận túi chườm lạnh bằng hai tay, lại không nhúc nhích, cặp mắt rên ư ử nhìn Sầm Thâm: “A Sầm à.”
Sầm Thâm thờ ơ không để ý.
Hoàn Nhạc ngồi thẳng người trên ghế salon, “A Sầm ời chân em đau quá.”
A Quý: “Vừa tội ngươi lắm.”
Hoàn Nhạc lườm ông một cái sắc lẻm, rồi lập tức chớp chớp mắt nịnh Sầm Thâm.
Xem chân mày kia rũ xuống kìa, trở mặt còn chuyên nghiệp hơn diễn viên.
“A Sầm anh thật sự không dỗ em luôn hả?” Chàng vươn tay câu lấy một ngón tay Sầm Thâm.
Không sai, chính là một ngón tay, như đứa bé mấy tuổi cầm tay mẹ, nhẹ nhàng lắc lắc.
A Quý thầm mắng chàng không biết xấu hổ, nhưng chiêu này hữu hiệu thật.
Chí ít Sầm Thâm nhìn Hoàn Nhạc nhõng nhẽo như vậy thì thấy em ấy rất dễ thương, dễ thương vô cùng tận.
Em ấy đã thành niên thì sao chứ.
Đui ngang rồi chẳng vóc dáng cao lớn của em ấy đâu.
Cũng quên luôn rồi thiếu niên nào đó lên giường thì lật mặt khác hoàn toàn.
“Đưa cho anh nào.” Sầm Thâm giơ tay về phía chàng.
Ý hắn là kêu Hoàn Nhạc đưa túi chườm đá cho mình, song Hoàn Nhạc trực tiếp đặt tay phải của chàng vào lòng bàn tay hắn, vô cớ khiến Sầm Thâm liên tưởng tới video ngắn huấn luyện chó.
Chó lớn nhà người ta cũng vậy, kêu bắt tay là bắt tay liền, cực kỳ ngoan.
À, phải rồi, mấy video đó là Kiều Phong Miên gửi cho hắn.
Kiều Phong Miên giống như rất muốn làm bạn với hắn, xuất phát từ một loại ác thú không thể chia sẻ với người ngoài.
“Khụ.” Sầm Thâm thoáng nghiêng mặt đi, đính chính: “Túi chườm.”
Lúc này Hoàn Nhạc mới đưa túi chườm, vẻ mặt vô cùng đứng đắn hệt như vừa rồi chỉ là chàng hiểu nhầm.
Thực ra Hoàn Nhạc còn muốn thử trend xòe tay cho người ta kê cằm lên nữa, ấy là nếu Sầm Thâm không bóc trần chàng.
Sầm Thâm đón lấy túi chườm, ngồi xổm xuống áp lên chỗ bị thương.
Túi chườm rất lạnh, đầu ngón tay vốn lạnh hơn người thường cũng thành ấm áp hơn.
Hoàn Nhạc rất hưởng thụ Sầm Thâm săm sóc, song chẳng được bao lâu, chàng giành lại túi chườm, “Để em tự xử cho.”
Nói đoạn, chàng ấp tay Sầm Thâm trong lòng bàn tay, cứ như rất sợ hắn bị bỏng lạnh.
A Quý không xem nổi nữa, tự mặc cảm mình chen vào không lọt, đành quay lưng rời đi.
Mà cả Sầm Thâm lẫn Hoàn Nhạc đều không chú ý tới ông, trong thước phim ba yêu quái này, trời đã định một con rùa là không có yêu quyền.
“Được rồi.” Sầm Thâm rút tay về, hắn muốn đi đọc sách.
Còn chấn thương của Hoàn Nhạc, nếu đấy cũng được tính là chấn thương mà nói, thế thì ắt hẳn bệnh viện phải chen chúc đầy người rồi.
Đúng như dự đoán, hắn vừa xoay người, Hoàn Nhạc tức khắc bám theo, bước chân nhẹ nhàng, dáng đi chẳng có chút nào giống như bị thương.
Nhưng Sầm Thâm không nói toạc ra, Hoàn Nhạc chẳng xấu hổ, cho dù diễn xuất có vụng về hơn nữa, màn kịch này vẫn chạy tốt như thường đó thôi.
Đây là niềm vui thú nho nhỏ độc quyền của riêng hai người.
Tháng tám, trời nóng bức.
Công cuộc sửa đồ của Sầm Thâm lần thứ hai gặp nút thắt cổ chai, Hoàn Nhạc thì thường xuyên tới chỗ Thương Tứ điểm danh, nhưng chuyện liên quan tới Liễu Thất vẫn không có tiến triển gì.
Nguyên nhân không do chàng, tuy rằng trên giang hồ lưu truyền truyền thuyết về Liễu Thất, nhưng tung tích Liễu Thất để lại quả thực quá ít ỏi.
Cho dù Thương Tứ có thủ đoạn thông thiên thì cũng bó tay.
Huống chi hắn ta còn là người đã chết.
Khiến người ta hân hoan chính là, hồi âm của Phó tiên sinh rốt cuộc tới rồi.
Bởi vì thư tín quá quan trọng nên bưu tá chuyển phát thư vẫn là chim xanh chuyển phát nhanh Đông Phong.
Sầm Thâm không vội vã bóc thư mà hỏi: “Chỉ có một bức này thôi à?”
Chim xanh lắc đầu, “Đương nhiên không.
Tứ gia cũng có một bức, có điều cái này không liên quan tới anh.”
“Cảm ơn.” Sầm Thâm gật gật đầu, không nhiều lời nữa.
Đợi chim xanh rời đi rồi, hắn lần nữa đưa mắt về bức thư trên tay —- trên phong bì là bốn chữ đẹp đẽ được viết bằng bút máy, chẳng nhiều bao nhiêu nhưng có thể thấy rõ phong độ thợ thầy cao siêu.
Thân gởi Sầm Thâm.
Không ngờ Phó tiên sinh thế mà lại trả lời, hơn nữa còn đặc biệt đưa một bức cho hắn.
Sầm Thâm không khỏi hơi kích động và thấp thỏm.
Đối với bất kỳ thợ thủ công nào mà nói, có lẽ đây đều là chuyện khiến người ta vô phương cố gắng giữ được bình tĩnh.
Phó tiên sinh đó, truyền thuyết duy nhất còn sống của giới thợ thủ công đó.
Chớ nói chi bên trong bức thư này còn chứa “chìa khoá” tu sửa bản vẽ trận pháp.
Hít sâu một hơi, vẻ mặt Sầm Thâm trở về với sự phẳng lặng, lúc này hắn mới bóc thư.
Thư rất dày, có tới năm tờ giấy, mở đầu đã trực tiếp nói chi tiết vấn đề của