Hoàn Nhạc tức tới mức trong khoảng thời gian ngắn ngay sau đó, chàng không muốn nghe nhắc gì về phu tử cả, không được tự nhiên hồi lâu mới cố hết sức tiếp tục hỏi: “Sau đó thì sao? Nếu họ bèo nước gặp nhau, làm gì Liễu Thất lại muốn đi cứu phu tử?”
Sầm Thâm đáp: “Kể ra rất dài dòng.”
Lần thứ hai Phu tử uống say chính là trong quán rượu nhỏ kia.
Lần trước là tại Quỷ Yến, bởi thế hắn quên nói cho Hoàn Nhạc biết tên mình, cũng chỉ nhớ Hoàn Nhạc là anh bạn chó.
Đợt này uống say rồi, hắn quên mất phải trở lại trước khi trời sáng, cho nên lỡ mất thời gian về tháp, biến thành cô hồn dã quỷ.
“Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ…” Bóng tối bao phủ trong hẻm nhỏ, quỷ vừa tỉnh rượu ôm đầu ngồi xổm sau quầy tạp hoá, tuyệt vọng nhìn mặt trời đã lên cao.
Thôi như vậy cũng tốt, nếu trở về thì chắc chắn sẽ bị phạt quăng vào giếng, cũng không đầu thai sớm được.
Nghĩ đi nghĩ lại, hắn chợt thấy trong mình nhờn nhợn, bèn ôm thùng nôn khan.
Liễu Thất nhanh chóng lùi ra sau mấy bước, vẻ mặt tuy không thay đổi nhưng vẫn dễ thấy là cực kỳ ghét bỏ.
Vì thế y xoay người rời khỏi.
“Huynh đài chờ chút!” Phu tử vội vã đuổi theo, cũng phớt lờ ánh mắt lạnh đến mức có thể giết người của Liễu Thất, lại còn bám sát y, cố chịu cơn đau đầu lải nhải suốt một đường, “Huynh đài, cứu một mạng quỷ còn hơn xây bảy tầng tháp, bây giờ ngươi và ta đều là kẻ lưu lạc thiên nhai, chi bằng kết bạn đồng hành.
Ta thấy ngươi cũng là người mới đến, tại hạ bất tài nhưng vẫn khá hiểu về thành Trường An…”
Sau khi chết phu tử mới biết, yêu ma quỷ quái ở Trường An nhiều tới độ hoà thượng Từ Ân Tự đều sinh lòng tuyệt vọng, chưa kể còn cơ man đạo sĩ bắt quỷ và cả thầy pháp bắt yêu.
Hắn là tiểu quỷ không có đạo hạnh thế này, nếu như đi lẻ tẻ, sợ là mãi mãi cũng đừng mơ chuyện được đầu thai lần nữa.
Nhưng hắn chết rồi, làm sao có thể chết thêm lần nữa đây.
Phu tử thấy tương lai tươi sáng thật xa vời thì càng muốn tìm chỗ dựa, mà Liễu Thất trông rất lợi hại.
Hành trình kỳ diệu của một yêu một quỷ cứ thế khai màn.
Nghe xong câu chuyện không biết bốn sáu này, Hoàn Nhạc im lặng một lát, đoạn nói: “Sao em cứ thấy….
Phu tử còn vui vẻ lắm, hắn lúc nào cũng thế, té xuống sông cũng có thể nhân dịp đó tắm luôn, bằng không làm sao có thể ăn nấm độc tự độc chết mình chứ?”
A Quý không đồng ý, “Thiếu hiệp, có hiểu đạo nghĩa tôn sư trọng đạo không vậy hả? Sao ngươi có thể diss phu tử mình như thế?”
“Mắc mớ gì tới ngươi.”
“Ơ kìa, ngươi chửi bậy luôn ù ôi.”
Hoàn Nhạc không thèm quan tâm ông, tiếp tục hạ thêm một quân xuống bàn cờ.
Sầm Thâm nhìn kỹ, phát hiện chàng bỏ qua năm quân thành tuyến, ngược lại mở rộng vòng vây ra bên ngoài.
Từ lúc bắt đầu tới giờ, đây vẫn là ván đầu tiên, nhưng đã chơi được hai tiếng, quân cờ sắp phủ kín bàn cờ.
Trái lại Sầm Thâm muốn kết thúc ván này, nhưng bị Hoàn Nhạc tử thủ, phòng vệ nghiêm ngặt buộc cho khựng bước, không có bất kỳ cơ hội nào.
Năm phút sau, trận đấu kết thúc, Hoàn Nhạc vui vẻ lấy điện ra chụp tấm hình, cười nói: “Hoà.”
Sầm Thâm không hiểu niềm vui của chàng cho lắm, mà nếu chàng thích chơi như vậy thì cứ tùy hỉ chàng đi.
Ngay sau đó hai người mở cuộc cờ mới, lần này Hoàn Nhạc đặt mục tiêu đánh thẳng tay và không kết thúc quá sớm, bày quân đen của mình thành hình trái tim.
Chàng muốn giao tặng tim mình cho Sầm Thâm.
Sầm Thâm hạ cờ phân nửa là đã nhận ra rồi, vậy nên nương tay, chưa hề để quân trắng của mình cắt ngang đường viền kia.
Hoàn Nhạc vui vẻ cười rộ lên, một tiếng “lạch cạch” hoàn thành nửa trái tim.
A Quý không chịu ăn đồ ăn cho chó hoàng kim từ bọn họ, bèn chạy về trong chậu nước ngủ.
Sầm Thâm vừa cùng Hoàn Nhạc chơi đùa vừa cắt tỉa ký ức trong đầu, cuối cùng phát hiện ra một sự thật —- nhìn từ vài góc độ, Hoàn Nhạc và phu tử rất giống nhau, thí dụ như hai người đều thích suy luận.
Thám từ lừng danh Đại Đường Nhạc Nhạc có Phu tử là thám tử lừng danh quỷ giới, cùng một tạng bẩm sinh thông minh và thích xen vào chuyện của người khác, một dạo nọ khiến Liễu Thất cực độ bực bội.
Rành rành Quỷ Tượng Liễu Thất mà sau khi tới Đại Đường, chính sự gì cũng không làm, trái lại trở thành bác gái tổ dân phố vĩ đại.
Mặc kệ hắn không muốn quản chuyện không đâu, chuyện vô bổ cứ luôn mò tới chỗ hắn.
Làm Sầm Thâm thấy ngạc nhiên chính là, lúc Liễu Thất đề nghị cải mệnh cho phu tử, thế mà hắn đã cự tuyệt.
Liễu Thất giật mình ra mặt, dù Sầm Thâm cùng chung góc nhìn với y, cho nên không thấy mặt y nhưng trong giọng nói của y không hề cố tình giấu vẻ kinh ngạc.
“Tại sao?” Liễu Thất hỏi.
“Tại sao?” Phu tử hỏi ngược lại.
Phu tử cười xoè tay, “Tại sao phải cải mệnh? Tại sao phải trở lại quá khứ?”
Liễu Thất đáp: “Ngươi vẫn oán giận, ngươi đang lưu luyến ngày xưa.”
“Ta chết thảm như vậy, oán giận hai câu còn không được hả?” Phu tử nhíu mày.
“..” Liễu Thất quả thực cạn khô lời.
Phu tử chắp tay sau lưng thong thả đi lòng vòng trong phòng, hỏi: “Vui vẻ thoải mái tùy ý sống, an phận chết, cứ thuận theo tự nhiên là tốt rồi, hà tất cưỡng cầu làm gì?”
Liễu Thất chau mày, dường như hắn không nghĩ ra, vì sao phu tử từ chối cơ hội cực hấp dẫn trước mắt.
Chuyện này thật quá mức ngu ngốc.
“Cũng là sau khi chết ta mới biết thế giới này đặc sắc tới vậy.”
Trước kia, phu tử chỉ là tú tài nghèo túng trong sơn thôn, sau khi qua đời mới phát hiện hoá ra thế gian này thực sự có yêu ma quỷ quái.
“Ta thấy tháp Vãng Sinh, cùng ngắm được cảnh đêm Trường An, bách quỷ thịnh yến, yêu ma múa ca, muôn vẻ muôn màu biết chừng nào.”
Liễu Thất càng mù mờ hơn, “Đã như vậy, vì sao ngươi không nắm lấy cơ hội này?”
“Bây giờ mạnh khoẻ, không cần quay đầu lại?”
“Cho dù ngày mai ngươi sẽ bị quỷ sai bắt đi ư?”
Phu tử ngập ngừng, châm đầy chén rượu trên bàn rồi một hơi uống cạn, sau đó đáp: “Ta còn chưa từng vào trong giếng đây, nếu đi một chuyến kể ra cũng không tối.
Đợi mai mốt ta đầu thai, có khi vừa mở mắt đã đến thời đại mới.”
Nghe tới đó, Hoàn Nhạc không khỏi lặng lẽ co tay thành nắm đấm —- đây là phu tử của chàng, chính là phu tử của chàng, mặc kệ hắn có được cải mệnh hay không, bất kể hắn có nhớ tên chàng hay không, hắn chính là phu tử chàng quen trong ký ức.
Hắn không theo đuổi thứ mịt mờ gọi là vận, cũng không giảng đạo cao thâm khó dò, hắn chỉ ưa uống rượu làm thơ, thi thoảng mắng Hoàn Nhạc một lần, nằm trên ghế mây trong sân giả vờ tao nhã, ngắm hồng trần cuồn cuộn, thưởng mây tụ mây tan.
Phu tử hắn là một vị khách hồng trần, hắn phóng khoáng thanh tao hơn nhiều so với bất kỳ một ai khác.
Phu tử từ chối cải mệnh, Liễu Thất cũng không nhắc lại.
Nhưng điều này cũng khiến Sầm Thâm và Hoàn Nhạc dấy lên mối nghi ngờ, nếu phu tử cự tuyệt đề nghị của Liễu Thất, trông Liễu Thất cũng không phải người nhiệt tình cho lắm, sao mà sau đó lại thay đổi ý định thế kia?
Song, ký ức trong đầu Sầm Thâm thực sự quá nhiều, thật khó để làm rõ nguyên do trong một chốc.
Hoàn Nhạc cũng không muốn hắn suy nghĩ nhiều, vì vậy hồi lâu cũng không có thêm thông tin gì mới.
Cứ thế qua một hồi, Hoàn Nhạc thúc giục Hoàn Nhạc lên giường nghỉ ngơi, Sầm Thâm đồng ý, nhưng khi nhắm mắt lại, các loại hình ảnh vẫn không ngừng xuất hiện chớp nhoáng trong đầu hắn như trước.
Ký ức tựa biển Đen cuộn trào, đây cũng không phải là chuyện hắn muốn dừng hay không.
Sức mạnh tinh thần của Liễu Thất mạnh quá quá thể, nếu hắn trì hoãn không giải mã hết mớ này, e rằng sẽ sản sinh ảnh hưởng cho trí nhớ của mình.
Nhưng hắn không muốn khiến Hoàn Nhạc lo lắng, chỉ khẽ mím môi và im lặng, làm bộ đã ngủ.
Đến nửa đêm, trên trán Sầm Thâm rịn ra ít mồ hôi lạnh, cả người nửa tỉnh nửa mê, không ngừng qua lại giữa Trường An cổ đại và ngôi nhà nhỏ sâu trong hẻm, kéo dài mãi không thôi.
Hắn vô thức cầm tay Hoàn Nhạc, đầu ngón tay lạnh lẽo vừa chạm vào bàn tay ấm áp của chàng là như lữ khách khát khô rốt cuộc tìm được nguồn nước, riết chặt không buông.
“A Sầm?” Gần đây Hoàn Nhạc ngủ khá nông, thoáng chút gió thổi cỏ lay là choàng tỉnh.
Lần này vừa dậy, chàng đã phát hiện trạng thái khác thường ở Sầm Thâm, đương định bật đèn thì thấy Sầm Thâm đột nhiên mở mắt.
Ánh trăng xuyên qua khe hở rèm cửa sổ xông tới, chỉ một sợi nhợt nhạt như thế, giống như ánh mắt ai đó trộm nhìn.
Dường như Sầm Thâm bị giật mình, thở hổn hển dồn dập, ánh mắt mơ màng đảo tìm khắp chung quanh, bắt gặp gương mặt Hoàn Nhạc mới tức thời ổn định lại, sau đó trở về với vẻ yên ổn.
“Em à.” Hắn lẩm bẩm.
“Ừ, em nè, em ở đây.” Hoàn Nhạc không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ đau lòng ôm lấy hắn.
Một tay khác thì vòng qua mở đèn ngủ ở đầu giường, bưng ly nước cho hắn làm ấm giọng.
Đợi Sầm Thâm hít thở bình thường, chàng mới nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy, vừa nãy thấy gì rồi?”
Sầm Thâm im lặng vài giây, thực tế là đang sắp xếp lại những thứ mình vừa thấy.
Hắn vẫn không dám tin cho lắm, rà soát lại ba lần mới mở miệng: “Anh thấy Ngô Sùng An.”
“Ngô Sùng An?” Hoàn Nhạc hơi run.
Chàng lập tức hiểu ra điểm kỳ lạ trong đó —- Ký ức Sầm Thâm nhận được đều liên quan tới phu tử, nhưng vì sao lại lẫn Ngô Sùng An vào?
Cho dù Liễu Thất quen biết Ngô Sùng An, là bạn thân của ông thì cũng đâu thể lẫn lộn hai người chứ nhỉ?
“Ngô tiên sinh… làm gì?” Chàng hỏi.
“Ông ấy không làm gì cả.” Vẻ mặt Sầm Thâm hơi kỳ lạ, hắn bình tĩnh nhìn Hoàn Nhạc, nói tiếp: “Ông ấy còn phơi mông.”
“Ở truồng???”
“Ừ, mới ra đời.”
Trong ngôi biệt thự nhỏ tại Thượng Hải, đôi vợ chồng trẻ cầm trống bỏi chơi đùa với đứa trẻ, từng lời nói ngập tràn vui sướng và dự tính đối với cuộc sống tương lai.
Họ nói mãi nói mãi rồi cũng nói tới tên của bé con.
“Lấy tên gì mới tốt đây?” Cô vợ xinh đẹp nhìn chồng mình, ánh mắt tràn đầy sự ỷ lại.
“Đặt tên cho con là Sùng An đi.” Anh chồng mỉm cười hôn lên môi cô vợ, “Chữ Sùng tốt, nhũ danh lấy An An đi, mong con cả đời suôn sẻ, không bệnh không tai.”
“Dạ.” Cô vợ ngoái đầu