Sầm Thâm rất tức, tức bản thân chỉ có thể trơ mắt nhìn Hoàn Nhạc đi xa mà chẳng thể làm gì được, cũng tức Hoàn Nhạc bỏ mình lại mà chẳng ngó lấy một lần.
Nhưng hắn rất rõ Hoàn Nhạc vốn không nhìn thấy mình, cũng không biết mình, thật không thể trách chàng.
Hắn bực bội như vậy trái lại có phần cố tình gây sự.
Nhưng hắn giận lắm, bóng lưng Hoàn Nhạc choán đầy đầu, muốn xóa cũng không được.
Liễu Thất thì cứ như bởi vì gặp lại phu tử lần nữa nên thông suốt rồi, y về cầu Nam Lưu, thuê cửa hiệu có nhà ở đằng sau và ngụ lại, tiếp tục nghiên cứu Tú Cầu Nhỏ.
Chẳng được mấy ngày sau, cửa hàng treo lên bảng hiệu mới — Hiệp hội thợ thủ công Đại Đường.
Y bắt đầu thăm dò đạo trời.
Hiệp hội thợ thủ công Đại Đường chính thức ra đời vào năm Trinh Quán thứ hai mươi ba, mà bây giờ mới chỉ là năm Trinh Quán thứ mười ba, Liễu Thất khiến nó xuất hiện sớm hơn mười năm, đã làm rối loạn lịch sử ở một mức độ nhất định.
Địa chỉ chân chính của hiệp hội thợ thủ công cũng không phải Trường An mà là Lạc Dương.
Trinh Quán năm thứ hai mươi ba, Lý Thế Dân băng hà, đời sau dời đô đến Lạc Dương.
Ngoài ra, Liễu Thất còn thực hiện một loạt thí nghiệm, Tống Lê chính là một trong số đó.
Mà hết thảy những điều này phu tử đều biết.
Liễu Thất chưa bao giờ giấu giếm phu tử, mà phu tử cũng chưa từng tỏ ra khiếp sợ hay giật mình trước những thứ kinh hãi này.
Trên con đường đơn độc đã định sẵn kia, hắn là người duy nhất có thể và cũng có can đảm đưa ra ý kiến.
“Mở cửa làm ăn cần chú trọng hai chữ thành tín, ngươi không thể ép mua ép bán nhé.” Bởi vì một câu nói này mà bảng hiệu hiệp hội thợ thủ công Đại Đường treo ba tháng vẫn không bán được lấy một món.
Liễu Thất thiếu chút nữa phá sản.
Y mở cửa hiệu này chính vì làm thí nghiệm, nhưng y cũng không phải hạng ác độc không từ thủ đoạn nhằm đạt được mục đích, cũng không nên bởi vì Tú Cầu Nhỏ mà tùy tiện thay đổi cuộc đời người khác, phu tử nói vậy y cũng đồng ý, rất cẩn thận lựa chọn đối tượng thí nghiệm.
Phu tử chính là cán cân, hắn không cản Liễu Thất mà vẫn quan sát, lòng tự có suy nghĩ riêng.
Có lẽ do sửa mệnh rồi, phu tử bây giờ lộ ra vẻ cực kỳ hào hiệp và siêu nhiên.
Hắn không e dè theo sát Liễu Thất hỏi về một hắn đã chết kia và thời đại mà Ngô Sùng An sống, các nhân tố hỗn tạp cùng nhau, từ từ tạo nên một phu tử mới.
Phu tử này rất khác biệt, thí dụ như hắn còn giật dây Liễu Thất đi uống hoa tửu với mình.
Nếu ở đời trước, hắn tuyệt đối không làm.
Uống hoa tửu cũng không nhất định phải tầm hoan mua vui, song Sầm Thâm vẫn tức giận không thôi.
Bởi vì phu tử giả vờ đứng đắn tuyệt đối không nói chuyện này với cậu học trò Hoàn Nhạc của mình, không dẫn Hoàn Nhạc đi chung, thế thì Sầm Thâm không thể thấy chàng.
Sầm Thâm nhớ nhớ thương thương chàng.
Nhìn cảnh Liễu Thất và phu tử nhàn nhã uống rượu mà lòng ngộp phát hoảng.
Chừng nào hắn mới được gặp Hoàn Nhạc đây?
Mỗi lần Sầm Thâm thử thoát khỏi Liễu Thất đều kết thúc bằng thất bại.
Càng là vậy hắn càng nhớ Hoàn Nhạc, lâu dần thành ra giống như bệnh tương tư.
Không thể trách hắn được, muốn trách thì phải trách tên tuổi Hoàn tam công tử quá vang dội.
Liễu Thất sống ở cầu Nam Lưu, mà người ở cầu Nam Lưu đều rất quen thuộc với Hoàn Nhạc.
Tuy rằng Sầm Thâm không gặp ai nhưng dù sao cũng nghe tên chàng từ miệng bà con hàng xóm, cũng sẽ nghe các thiếu nữ xinh đẹp nhớ nhung chàng.
Hoàn phủ cách cầu Nam Lưu không xa, đôi lúc trời tối người yên, hắn sẽ nghĩ, giờ này Hoàn Nhạc đang làm gì ấy nhỉ?
“Hoàn tam công tử không còn nhỏ nữa, cũng không biết ngày sau sẽ lấy cô nương thế nào đây.”
“Nghe nói tháng rồi Hoàn phu nhân mở tiệc ngắm hoa, chắc là muốn cho chàng bắt đầu chọn…”
“Tam công tử thật là người tuấn tú, đẹp hơn cả tân khoa Thám hoa lang nữa, cô nương nào không ưng chàng…”
“Trên không phải còn Nhị công tử sao?”
“…”
Sầm Thâm càng buồn bực hơn trước kia.
Biết rõ cuối cùng Hoàn Nhạc sẽ đến bên cạnh mình nhưng chính tai nghe mấy câu này thì vẫn cảm thấy khó chịu.
Ngắm hoa yến gì chứ, cô nương gì chứ, Tam công tử của mấy cô không có thích con gái.
Khoan, em ấy thực sự không thích con gái à?
Công tử cô nương trong thành Trường An không hẳn không có người dễ nhìn hơn mình, nói không chừng cũng có thể làm em ấy động lòng.
Thời này giai ngẫu thiên thành, đâu chỉ đẹp hơn Thám hoa lang, sợ là trạng nguyên còn không sánh bằng em ấy.
Không nghe trên phố người ta rỉ tai nhau hay sao, cô nương nhà ai là thanh mai trúc mã với em ấy, vị công tử nào lại cùng em ấy vung roi thúc ngựa, niên thiếu phong lưu mà.
Sầm Thâm càng không có cách nào thoát khỏi cảnh khốn khó càng không nhịn được nghĩ nhiều, khi thì cảm thấy mình nên dũng cảm tranh giành, khi thì lại bị bóng tối trước mắt bao trùm, cả người âm u.
Mãi đến một ngày, cuối cùng hắn gặp lại Hoàn Nhạc.
Đó là tại Hồng Câm viện, phu tử lôi kéo Liễu Thất đi uống hoa tửu, nào ngờ bắt gặp học trò của mình.
Phu tử không muốn chạm mặt Hoàn Nhạc ở đây, vì vậy kéo tay Liễu Thất bắt đầu trốn.
Liễu Thất tối sầm mặt mày cùng hắn trốn sau bức bình phong, một làn gió thơm phất qua, chàng trai trẻ tuấn tú mặc áo đỏ được các cô nương vây quanh bước lên lầu hai.
Sầm Thâm mượn đôi mắt Liễu Thất nhìn, sắc mặt cũng đen thui y chang Liễu Thất.
Coi kìa, em ấy vui vẻ chưa.
Chung quanh cả đám cô nương, cao thấp béo gầy đều “Tam công tử” dẻo quẹo.
“Con thỏ nhỏ chết bầm này.” Phu tử dò đầu khỏi bình phong, nhìn bóng lưng Hoàn Nhạc ở xa xa, mỉm cười nhẹ giọng trách mắng: “Còn nhỏ mà không lo học cho giỏi, nữa phải phạt nó viết văn.”
Liễu Thất lạnh lùng nhìn hắn, phán: “Thượng bất chính hạ tắc loạn.”
“Liễu Thất nói thế là không đúng rồi, ta tới đây đâu phải vì tìm vui, ta chỉ tới uống rượu.”
“Có gì khác nhau?”
Hai người vừa nói chuyện vừa rời khỏi Hồng Câm viện.
Sầm Thâm muốn gặp Hoàn Nhạc, mấy độ định quay đầu, lại bị Liễu Thất kéo về phía trước.
Hắn kiên quyết muốn rời đi hơn thì đầu đau ngay, cứ như linh hồn sắp bị xé toạc.
Gọi tên Hoàn Nhạc, cũng không ai nghe thấy.
Hắn lại lỡ cơ hội cùng Hoàn Nhạc lần nữa.
Thế nhưng rất nhanh, hắn lại được gặp Hoàn Nhạc.
Lần này là Hoàn Nhạc chủ động tới, chính là chuyến mua quà mừng sinh nhật mẹ tại hiệp hội thợ thủ công mà chàng từng kể.
Liễu Thất tiếp đón chàng, nhưng y cũng không tự thân trải nghiệm Quỷ Yến, chỉ biết đây là học trò của phu tử, không biết đây là người phu tử đã cứu trong Quỷ Yến, cho nên không ưu đãi chàng.
Phu tử từng nói cậu học trò này rất có tiền, vì thế Liễu Thất bán tháp lưu ly cho chàng với giá cắt cổ.
Thực ra Liễu Thất không hợp với việc buôn bán, bởi y không biết chào hàng, càng không biết ứng đối khi người ta trả giá.
Nhưng gặp Hoàn Nhạc là tên giàu nứt đố đổ vách, coi tiền như rác, trong túi giắt vàng lá, mua đồ chưa bao giờ nhìn giá.
Ngươi bán bao nhiêu.
Ta thấy rất ok.
Rồi, thanh toán.
Suôn sẻ tới mức Liễu Thất cũng công nhận chàng là người tốt.
Sau đó Liễu Thất nhắc chuyện này với phu tử, phu tử trầm ngâm chốc lát rồi bảo: “Vừa hay ta đang thích một bộ sách.”
Vì vậy Liễu Thất dẫn phu tử đi mua mua mua, tiện đường ghé Bách Hoa lâu ăn một bữa thịnh soạn.
Sầm Thâm chẳng đủ sức mà trào phúng, hành vi vô liêm sỉ của hai người này quả tình đã đột phá nhận thức trước nay của hắn.
Nghĩ rồi lại nghĩ, Ngô Sùng An giấu cả tranh sếch dưới gầm giường luôn mà nên cái này cũng còn tạm.
Các người vui là được rồi.
Không vui chỉ có Sầm Thâm, rượu phu tử uống hắn không thể uống, tay Hoàn Nhạc hắn không thể chạm, hắn có thể nhìn thấy tất cả nhưng thế giới lại lãng quên hắn.
Hắn như bị ngăn bên ngoài cảnh xuân Trường An, như người vô hình không cách nào phát ra âm thanh, làm gì cũng hoài công phí sức.
Hiện trạng thế này khiến người ta nổi điên.
Lâu dần lòng hắn không khỏi sinh oán hận, không phải đối với Hoàn Nhạc tại Trường An mà là đối với Hoàn Nhạc ở hẻm Tây Tử.
Chàng đã hứa sẽ cứu hắn, sao còn chưa tới nữa?
Lẽ nào chàng bỏ hắn rồi sao?
Mỗi khi nghĩ tới đây, Sầm Thâm hoảng loạn không thôi, cơn hoảng loạn còn khủng khiếp hơn so với tử vong.
Nhưng hắn láng máng nhớ những gì mình nói với Hoàn Nhạc trước khi hôn mê, hắn đã nói vậy rồi, sao Hoàn Nhạc không tới cứu hắn được cơ chứ?
Hoàn Nhạc thương hắn mà.
A Qúy nói với hắn không chỉ một lần: Ngươi hãy thử tin tưởng Hoàn Nhạc.
Nhưng là nên làm gì?
Đến cùng hắn nên làm gì?
Nội dung hồi ức chắc chắn sẽ dừng lại khi Liễu Thất trở về thời hiện đại, bởi vì khi đó Liễu Thất phải chết.
Mà chiếu theo tiến độ bây giờ, Tống Lê đã mua bút, không còn lâu nữa sẽ tới Quỷ Yến.
Sầm Thâm mơ hồ cảm giác được, nếu hắn không thể tìm cách thoát khỏi nơi