Liễu Thất nhận ra Hoàn Nhạc, ngẫm nghĩ một lát liền hiểu ra nguyên nhân chàng xuất hiện ở đây.
“Nó đưa hạt cho ngươi à?”
Hoàn Nhạc hậu tri hậu giác nhận ra sự tồn tại của y, chàng quỳ trên mặt đất ôm lấy Sầm Thâm, ngạc nhiên và nghi ngờ nhìn Liễu Thất: “Ngươi….”
Liễu Thất ngắt lời chàng, ánh mắt đảo qua Sầm Thâm, bảo: “Hắn sắp chết rồi”
“A Sầm, A Sầm?” Hoàn Nhạc hoảng loạn những vẫn cố gắng bình tĩnh lại.
Chàng không thể rối, tuyệt đối không thể, bây giờ quan trọng nhất là cứu A Sầm, mấy chuyện khác không quan trọng.
Nghĩ tới đây, chàng hít sâu, ánh mắt vừa thành khẩn vừa kiên quyết nhìn đăm đăm Liễu Thất, chàng hỏi: “Liễu tiên sinh có thể cứu anh ấy không?”
Liễu Thất là bán thần, mặc kệ vì sao y ở đây, y là người có khả năng cứu Sầm Thâm nhất hiện nay.
Tuy rằng y không giống bậc trên lấy cứu giúp người làm niềm vui, mà Hoàn Nhạc vẫn muốn đánh cược một phen.
Vì thể cúi đầu với Liễu Thất.
“A Sầm sống ở sát vách nhà tiên sinh Ngô Sùng An, sau khi Ngô tiên sinh lên Bắc vào năm ba mươi bảy thì chết bệnh tại Bắc Bình.
Hài cốt của ông là A Sầm thay ông thu xếp.
Cho nên, có thể niệm tình phu tử và Ngô tiên sinh, cứu anh ấy một mạng được không?”
Chàng dứt lời, Liễu Thất không đáp lại ngay.
Trong đêm mưa, y thấy đôi tình nhân trẻ bị ép tới đường cùng, thực ra cũng chẳng sinh chút lòng trắc ẩn hay một thoáng qua cảm động nào.
Trời sinh y bạc tình, tự nhiên không quan tâm nhiều tới ai khác.
Nhưng không thể không thừa nhận, cậu thiếu niên trước mắt này rất thông minh, biết đánh rắn phải đánh ngay bảy tấc.
Liễu Thất lắc đầu: “Ta không phải bác sĩ, không trị bệnh được.”
Hoàn Nhạc bỗng ngẩng đầu, vẻ thất thần chợt xẹt qua đôi con ngươi.
Đúng đấy, tới Tứ gia cũng bó tay hết cách, cầu Liễu Thất thì có lợi ích gì?
Nhưng đúng lúc này, Liễu Thất lại nói: “Nói chung nguyện vọng là phải hoàn thành, ta từng hứa với y thì sẽ không nuốt lời.”
Hoàn Nhạc hơi run: “Nguyện vọng gì?”
“Hắn biết, ngươi hỏi hắn là được.” Liễu Thất liếc Sầm Thâm đã bất tỉnh nhân sự, không muốn tốn thêm nước bọt: “Bây giờ ta đưa các ngươi đi ra, chờ sau khi hắn tỉnh thì bảo hắn trở lại tìm ta, đừng có vội chết.”
“Có ý gì? Ngươi…” Hoàn Nhạc vô thức siết chặt Sầm Thâm, chàng không thể hiểu Liễu Thất, kêu Sầm Thâm quay lại tìm y, Hoàn Nhạc bừng tỉnh ngộ trong nháy mắt, kêu Sầm Thâm về tìm y, nghĩa là Sầm Thâm còn hy vọng sống tiếp!
Đúng lúc này, Liễu Thất móc Tú Cầu Nhỏ trong túi ra.
Y chậm rãi bước tới bên người Sầm Thâm, trong ánh nhìn đầy căng thẳng của Hoàn Nhạc, bàn tay cầm Tú Cầu Nhỏ đặt lên ngực Sầm Thâm.
Hoàn Nhạc cắn chặt răng, tim đập cực tốc, nhưng không dám lên tiếng quấy rầy.
Thần sắc Liễu Thất lạnh nhạt, Tú Cầu Nhỏ bắt đầu phát sáng.
Hào quang vàng óng tỏa ra từ kẽ tay y, gần như là trong nháy mắt, Hoàn Nhạc nghe được tiếng tích tắc như của kim giây hay quả lắc đồng hồ cổ.
“Tích tắc, tích tắc…”
“Tích tắc.”
Thời gian vốn xuôi dòng bắt đầu chảy ngược, mượn Tú Cầu Nhỏ làm vật dẫn, đôi tay Liễu Thất múc trong dòng sông thời gian.
Thời gian của thế giới vẫn trôi về phía trước, đoạn bị cưỡng đoạt kia được tưới lên người Sầm Thâm, sau đó kỳ tích đã xảy ra.
Chỗ bị đâm rách trên lưng hắn cấp tốc lành lặn, mọi vết thương đều bắt đầu khép miệng, mà sắc mặt Sầm Thâm từ xám xịt chuyển thành trắng nhợt với tốc độ mắt thường có thể thấy được, thậm chí thoáng ửng hổng.
Hoàn Nhạc mừng như điên, lệ thiếu điều sánh khỏi vàng mắt.
Nhưng cũng ngay lúc này, Liễu Thất bỗng xoay đầu, nhẹ nhàng vỗ lên trán chàng.
“Sinh hồn ly thể, đúng là thèm chết.”
Một giây sau, trời đất quay cuồng.
Hoàn Nhạc thậm chí không kịp nắm tay Sầm Thâm, bóng tối vô tận đã bao trùm lấy chàng, cướp Sầm Thâm khỏi vòng tay chàng.
Hoàn Nhạc muốn chụp lấy đao trên eo nhưng chẳng có gì ở đó cả.
“A Sầm!”
Chàng quát to, bỗng nhiên thức tỉnh, phát hiện mình đã về nhà trong hẻm Tây Tử.
Vội vàng sờ soạng bên cạnh, thấy Sầm Thâm nằm đàng hoàng kế mình, hơi thở đều đều, giờ này tim mới đập lại bình thường.
“Ngươi làm ta sợ muốn chết, A Sầm.” Hoàn Nhạc cúi người ôm Sầm Thâm, trong lòng toàn là cảm giác “chuyện qua rồi nghĩ lại còn kinh” cùng với niềm vui mừng “tưởng mất đi rồi thế mà tìm lại được”.
“Ngươi cũng làm ta sợ muốn chết, Nhạc Nhạc thiếu hiệp.” Tiếng A Quý cạnh khóe vang lên ngay sau đó.
Hoàn Nhạc hấp tấp ngồi dậy, ngoái đầu lại mới thấy còn vài người khác đang đứng trong phòng — Nam Anh, Kiều Phong Miên, à, trên sàn còn có một A Quý.
“Anh xuống trước đi, để ta khám cho anh ấy một chút.” Nam Anh kịp thời bước lên hóa giải tình cảnh lúng túng, ánh mắt mọi người cũng theo lời hắn tập trung vào Sầm Thâm.
Kiều Phong Miên hơi nhíu mày: “Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?”
Hoàn Nhạc suy nghĩ chốc lát, vẫn nói thẳng chuyện gặp Liễu Thất.
Dù sao ở thời này, chuyện Sầm Thâm còn cần họ hỗ trợ, trước sau cũng khó tránh khỏi phải kể ra.
Đợi chàng giải thích xong, Nam Anh cũng đã có kết quả, xoay đầu đối diện với ánh mắt lo lắng của Hoàn Nhạc, hắn cười cười, “Đừng lo lắng, hiện thời anh rất ổn, ý thức bị nhốt lại cũng quay về rồi, chỉ là quá mệt mỏi nên còn ngủ mà thôi.
Theo như anh vừa nói, có lẽ Liễu Thất khiến thời gian của riêng anh ấy chảy ngược, để cơ thể trở về lúc trước khi biến chứng xuất hiện.
Ta sờ xương của anh ấy, giờ anh ấy còn nhỏ hơn anh chút đó.”
“Hả?” Hoàn Nhạc chết trân.
“Hay là anh xem kỹ đi?” Nhìn gương mặt ngơ ngác của Hoàn Nhạc, Nam Anh không nhịn được cười, nghiêng người nhường đường.
Hoàn Nhạc lập tức bước nhanh lại giường, chỉ liếc mắt một cái là nhận ra ngay.
Vừa rồi lòng chàng rối loạn cực kỳ, chỉ chú ý tới thương tích của Sầm Thâm, nên giờ đây mới phát hiện, cả người Sầm Thâm đều nhỏ đi.
Tóc tai dài hơn, mái tóc che gần nửa khuôn mặt, nửa bên còn lại vừa ngây ngô vừa non nớt, đôi môi quanh năm khô nứt cũng căng mọng hồng hào.
Cơ thể bên trong lớp áo quần rộng rãi kia, vậy…
Đây là ai?
Đây là A Sầm của chàng á!
“Thú vị, thực sự là vô cùng thú vị.” Kiều Phong Miên nhếch mép, xem cảnh này bằng vẻ thích thú, không hề che giấu bản chất hóng hớt của mình.
“Khụ.” Nam Anh đánh mắt ra hiệu cho anh, ý bảo anh tém tém lại.
Kiều Phong Miên nhún nhún vai, sau hồi giao tiếp không tiếng động, hai người một trước một sau rời khỏi phòng ngủ, để