Đương nhiên Sầm Thâm không nói cho Hoàn Nhạc biết mình đang nghĩ gì trong lòng, miễn cho cái đuôi chó nào đó vểnh tận trời xanh.
Trái lại Kiều Phong Miên nhìn thấu dịu dàng lấp loáng sâu trong mắt Sầm Thâm, nhưng anh cũng không tốt bụng nhắc nhở Hoàn Nhạc, thay vào đó, anh để lại quà trước khi về, “Cuối năm cùng Lục Viên Viên đi Hàn Sơn tự cầu bùa bình an, cho con.
À đúng rồi, sắp tới thư trai không đón khách, các anh không có chuyện gì đặc biệt thì đừng tới mất công.”
Hoàn Nhạc hơi ngạc nhiên: “Chẳng lẽ Tứ gia bị thương sao?”
“Hắn có thể bị gì?” Kiều Phong Miên đáp rất nhẹ nhàng, “Nhân cơ hội lười biếng thôi.”
Đây đương nhiên chỉ là viện cớ qua loa, Kiều Phong Miên không muốn tiết lộ quá nhiều với hai người.
Tuy chuyện của Hắc Thất Diệp đã được làm sáng tỏ nhưng ma khí mạnh mẽ đến mức khiến đại trận và Thương Tứ đều hao tổn, cũng gián tiếp làm nổi lên vài vấn đề tại tháp Vãng Sinh.
Có vấn đề thì phải giải quyết, đại trận cũng cần tu sửa lại, Thương Tứ bụng làm dạ chịu thôi.
Trong tình huống vô phương lười biếng, Thương Tứ dĩ nhiên mất hết hứng thú với cái gì mà bán yêu rồi cái gì mà Liễu Thất.
Đóng cửa từ chối tiếp khách cũng vì không muốn mấy thứ phiền toái lại mò tới cửa.
Riêng Sầm Thâm thì không thể không đưa Liễu Thất vào thời gian biểu.
Liễu Thất ngăn cơn sóng dữ cứu Sầm Thâm và Hoàn Nhạc hai cái mạng, về tình về lý Sầm Thâm đều nên quay về gặp y, huống chi vẫn chưa xem hết hồi ức kia, nhiều chuyện phát sinh ở Đại Đường vẫn tồn đọng điểm đáng ngờ.
“Anh nói hắn để lại một phần ý chí trong Tú Cầu Nhỏ là vì nguyện vọng của Ngô Sùng An, lưu một mồi lửa cho hiệp hội thợ thủ công.
Vậy mục tiêu hàng đầu của hắn chính là đảm bảo anh sống sót, như vậy mồi lửa mới không tàn lụi.” Hoàn Nhạc đoán rất chuẩn tâm tư Liễu Thất, bởi vậy chàng không còn lo lắng cho an nguy của Sầm Thâm nữa, chỉ là, “Lần này thực sự không thể dắt em theo hả?”
Sầm Thâm đột nhiên lạnh mặt, “Em muốn lần nữa trải nghiệm cảm giác sinh hồn ly thể phải không? Đầu hết đau rồi?”
Hoàn Nhạc lập tức ấm ức hờn giận cúi đầu, cũng không dám cự nự với Sầm Thâm nữa.
Sầm Thâm tiếp tục hỏi: “Không phải em muốn biết phu tử đưa hạt cho em rốt cuộc là ai hay sao? Chờ anh đi gặp Liễu Thất là biết ngay.”
“Tủm.” Một cục đá rơi tõm vào tâm hải Hoàn Nhạc.
Về phần đáp án của chuyện này, thực ra trong lòng Hoàn Nhạc đã loáng thoáng hiện lên suy đoán, nhưng cũng không nắm chắc.
Bây giờ chân tướng gần ngay trước mắt, trái lại Hoàn Nhạc hơi sốt sắng thấp thỏm.
Hít sâu một hơi, chàng nhìn thẳng vào mắt Sầm Thâm, “Truyền thừa của Liễu Thất chắc chắn liên quan tới tri thức về nghề thủ công, chỉ là không biết hắn truyền hết vào cho anh hay dẫn dắt anh học từ từ.
Anh phải hứa với em, không nán lại quá lâu trong ký ức đó, bằng không em sẽ còn vào kiếm anh.”
“Rồi mà.” Sầm Thâm biết Hoàn Nhạc vẫn còn trong trạng thái nghĩ lại mà kinh, đương nhiên sẽ gật đầu đồng ý.
Thậm chí để động viên chàng, hắn còn mỉm cười với chàng.
Đây thật là chuyện hiếm có khó tìm, hồi nào thì Hoàn Nhạc được thấy Sầm Thâm dịu dàng như vậy? Giờ này chàng ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn Sầm Thâm, dáng vẻ vểnh vểnh môi vô cùng đần độn.
Sầm Thâm bỗng dưng hết biết nói gì, một lúc lâu sau, thấy chàng còn nhìn mình chằm chằm, không nhịn được xụ mặt: “Ngắm đủ chưa?”
Hoàn Nhạc vội vàng lắc đầu, cười như nở hoa: “A Sầm ời, anh cười lên đẹp quá à.”
Nhưng Sầm Thâm vẫn có chút ngượng ngùng.
Tính cách không phải nói thay đổi là thay đổi, dịu dàng không thể nuôi ra trong một ngày một bữa.
May nhờ hiệu ứng tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, Hoàn Nhạc mới thấy anh làm sao cũng đẹp.
Sầm Thâm qua nhà sát vách một chuyến trước khi đi tìm Liễu Thất.
Hắn chuẩn bị hai ba món và bình rượu, cúng trước mộ Ngô Sùng An.
Đồ ăn là mấy món khoái khẩu của ông, Sầm Thâm nhớ lại những thứ mình từng thấy, khẩu vị thanh đạm, vô cùng thích ăn nấm.
Có thể thấy mặc dù đã luân hồi chuyển thế, vài thứ khắc vào linh hồn sẽ không thay đổi.
Sầm Thâm thường cảm ân Ngô Sùng An, nếu không phải Liễu Thất chấp thuận nguyện vọng kia của ông, chắc chắn Liễu Thất đã không để lại truyền thừa trong Tú Cầu Nhỏ, có lẽ hắn đã không qua khỏi giai đoạn băng huyết vừa rồi.
Bất kể là phu tử hay Ngô tiên sinh, tuổi đời đều rất ngắn, nhưng dường như họ luôn để lại hy vọng cho người khác.
Đối với Hoàn Nhạc cũng vậy mà đối với Sầm Thâm cũng tương tự.
Điều này khiến Sầm Thâm càng vững tâm, phải kiên trì, dù cho điểm cuối của sự cố gắng là hoài công thì dư âm hãy còn đó.
Khi đàng hoàng bước vào ký ức kia trời đã chạng vạng.
Sầm Thâm vốn định lặng yên nằm trên giường một lát, nhân lúc ngủ thì đọc hồi ức luôn, như thế sẽ dễ chịu hơn một chút.
Nhưng hắn vừa ngồi lên giường, trước mắt là một con rùa và một con chó đang ngồi xổm, hết nằm nổi.
“Quý vị có thể đừng nhìn chằm chằm tôi thế không?” Sầm Thâm nói.
“Aizz, chuyện này hổng liên quan tới ta à, là Nhạc Nhạc thiếu hiệp nằng nặc lôi ta theo chung…” A Quý phân trần, lại bị Hoàn Nhạc chụp lên mai rùa cắt lời.
Hoàn Nhạc nghiêm túc bảo: “Bọn em làm hộ pháp cho anh.”
Sầm Thâm nhìn thấu kiên quyết trong mắt Hoàn Nhạc, biết là chàng chẳng đời nào dời tầm mắt khỏi mình, hắn lặng im chốc lát rồi hỏi: “Anh muốn ăn đùi dê nướng thì sao đây nhỉ?”
Hoàn Nhạc nghiêng đầu: “Đùi dê?”
“Ừa.”
“Em ra sân nướng cho anh, chờ anh tỉnh lại là có ăn liền, vậy ha?” Hoàn Nhạc hỏi, giơ tay về phía Sầm Thâm: “Ngoéo tay.”
“Rồi.” Sầm Thâm móc lấy ngón tay chàng, “Hồi nữa gặp ha.”
Lần này hắn vào hồi ức rất nhanh chóng, hẳn chỉ liên tưởng tới mấy hình ảnh kia đã bị một lực hút bao vây, thoắt cái là rơi vào bóng tối.
Đoạn này chỉ kéo dài hai ba giây, khi Sầm Thâm chọn điểm đến xong, mở mắt ra đã thấy bình đang trên cầu Nam Lưu.
Liễu Thất đứng bên lan can đưa lưng về phía hắn, nhìn thuyền nhỏ chậm rãi chạy qua gầm cầu, không biết đang nghĩ suy gì.
“Liễu tiên sinh.” Sầm Thâm châm chước chốc lát, cuối cùng quyết định chọn xưng hô này.
Nghe vậy, Liễu Thất quay đầu lại, liếc mắt từ trên xuống dưới đánh giá Sầm Thâm, đột nhiên hỏi: “Giữa hai nút năng lượng khác nhau có thể vẽ tối đa bao nhiêu trận văn?”
Sầm Thâm ngớ người, lập tức đáp: “Theo lý thuyết là vô số.”
“Ngươi từng thử chưa?”
“Tôi không làm được.”
“Đó là ngươi quá dở.” Liễu Thất thẳng thắn, “Có điều nền tảng của ngươi vẫn ổn, ta không cần dạy ngươi lại từ đầu.”
Sầm Thâm liền hỏi: “Vậy đại khái cần bao lâu?”
“Chi vậy?”
“Trong nhà có người chờ.”
Liễu Thất bỗng dưng cạn lời, y nghĩ mình đây là Quỷ Tượng Liễu Thất, chủ động mở miệng nói muốn dạy một thợ thủ công nho nhỏ, hắn còn muốn suy xét vấn đề thời gian.
Người có vợ quả nhiên không chung đường với y.
“Ý chí của ta không lưu giữ được quá lâu, có thể học được bao nhiêu thì phải xem vận may của ngươi.” Liễu Thất lạnh lùng như cũ, “Ngươi có thể tiếp thu một chút trước rồi lần sau lại tiếp.
Mà lần sau ta còn ở đây không thì không biết.”
“Tôi hiểu rồi.” Sầm Thâm gật đầu, thái độ cung kính.
Với tình nết của Liễu Thất mà có thể kiên nhẫn giải thích cho hắn một đống lời thế này đã rất nể mặt phu tử và Ngô Sùng An, đương nhiên hắn không thể được một tấc đòi một thước được.
Hai người đều thuộc phái hành động, những gì nên nói đều nói xong, tất nhiên muốn bắt đầu việc truyền dạy.
Địa điểm là hiệp hội thợ thủ công, hiển nhiên, Liễu Thất sẽ không lên lớp bài bản cho Sầm Thâm, mà là biến tuyệt học cả đời của mình thành dạng ý thức, chia thành từng nhóm trong phạm Sầm Thâm có thể chịu được và truyền vào đầu hắn.
Cuối cùng, Liễu Thất quăng câu: “Có cái gì không hiểu thì hỏi, giả vờ hiểu biết là vô cùng ngu xuẩn.”
Sầm Thâm gật đầu, hắn vừa tiếp thu một phần ý thức được nén lại, đầu óc căng cực kỳ, mím môi không nói nên lời.
Hắn không rảnh quan tâm chuyện khác, chỉ lập tức xử lý tri thức trong