Nhìn nét mặt căng thẳng của Băng Tuyết, Hoả Sư cũng đột nhiên trở nên hồi hộp và lo lắng. Mọi hy vọng lúc này đều trông chờ vào Băng Tuyết, nếu nàng ta cũng không có cách hoá giải ám khí này thì coi như đã hết hy vọng.
Một lúc sau, Băng Tuyết quay sang nhìn Hoả Sư với nét mặt hơi ảm đạm rồi bỗng nàng thở một hơi dài đầy lạnh lẽo và nói.
" Đây có lẽ là chiêu thức ám khí lâu đời đã bị thất truyền trong tộc của ta, ngay đến ta dù là tộc trưởng nhưng cũng chỉ biết một chút thông tin mơ hồ về nó." Thanh âm có chút ngại ngùng thốt ra từ phía Băng Tuyết.
" Nói vậy Lân nhi cùng Hoả Cương hết cách cứu chữa rồi sao…?" Giọng nói mang âm điệu buồn bã và thất vọng của Hoả Sư vang lên.
" Chiêu thức này hết sức quỷ dị. Nó được tạo thành từ băng lực của chính băng nguyên bên trong cơ thể vì thế rất khó hoá giải do băng nguyên liên tục sản sinh ra hàn khí và khi gặp các loại khí lực hay nguyên tố khác thì nó sẽ phát tác mạnh mẽ và dữ dội hơn. Cách làm này tuy có thể gây ra vết thương chí mạng cho đối thủ nhưng ngược lại tuổi thọ của kẻ thi triển cũng bị rút ngắn do dùng chính băng nguyên để tạo ra ám khí này. Chính vì mức độ nguy hiểm và gây tổn hại cho cơ thể của chiêu thức đó nên nó đã bị cấm lưu truyền cho thế hệ sau. Vì vậy ta cũng chỉ biết đến đây thôi…" khẽ lắc đầu, Băng Tuyết trầm giọng nói.
Nghe ra được đặc trưng của chiêu thức quái ác đó, Hoả Sư có chút giật mình kinh ngạc. Cách tạo ra chiêu thức này cũng tương tự như cách Hoả Tộc dùng hoả nguyên để thi triển chiêu thức tự sát của họ. Đều là dùng bản nguyên bên trong cơ thể để đem ra sử dụng, kích hoạt sức mạnh hủy diệt khủng khiếp của nó. Tất nhiên cái giá phải trả cũng cực kỳ đắt. Sự hy sinh của Hoả Sát chính là một ví dụ điển hình.
Băng Tuyết hơi đăm chiêu nhìn vào vết thương chứa hàn khí nồng đậm kia, lặng lẽ đứng trầm ngâm một lúc rồi như chợt nhớ ra điều gì liền quay lại nói với Hoả Sư.
" Hiện giờ có lẽ chỉ còn một người có thể phá giải được ám chiêu đã thất truyền này. Ta sẽ đi gặp người đó và nhờ bà ấy ra tay." Thanh âm ngọt ngào và bay bổng chứa đựng niềm hy vọng của Băng Tuyết vang lên.
Nghe vậy, nét mặt hai người Hoả Sư và Hoả Y liền lộ ra vẻ vui sướng. Cuối cùng thì hai người Hoả Lân và Hoả Cương cũng có hy vọng.
Băng Tuyết không chút chậm trễ, đôi chân ngọc thon dài nhẹ nhàng đạp không bay vút đi về phía bên ngoài cung điện. Cả thân người nàng uyển chuyển thướt tha lướt đi trên không trông như một tiên nữ đang bay lượn trên bầu trời. Quả là một thân gian nhân tuyệt sắc.
Hai người Hoả Sư cùng Hoả Y dõi mắt theo về hướng Băng Tuyết vừa biến mất, trong lòng khấp khởi một cảm giác hồi hộp xen lẫn lo âu và hy vọng. Mong là vị cao nhân kia sẽ có cách cứu được Hoả Lân cùng Hoả Cương.
Sau vài giờ chờ đợi, Hoả Sư nhìn thấy vết thương trên người Hoả Lân cùng Hoả Cương đang có dấu hiệu lan ra xung quanh. Trong lòng không đủ kiên nhẫn, Hoả Sư với giọng điệu có chút gấp gáp vội hỏi năm vị đại tổng quản:
" Các vị có thể cho ta biết vị lão bà bà kia ở đâu mà nữ vương đi từ nãy đến giờ vẫn chưa thấy quay lại?"
Nhận thấy nét mặt đỏ bừng cùng giọng điệu gấp rút như vậy của Hoả Sư, năm vị đại tổng quản khẽ liếc nhìn nhau mỉm cười khúc khích rồi sau đó một vị nữ tử xinh đẹp trong đám bước lên phía trước trả lời:
" Hoả Sư quốc vương hãy bình tĩnh. Vị lão bà bà mà nữ vương nhắc tới hẳn là một trong số các vị đại trưởng lão của Băng Tộc. Từ cung điện này đi đến nơi đó cũng mất hơn một canh giờ, chưa kể còn phải xem lão bà bà có muốn ra tay giúp đỡ hay không. Vì vậy mong ngài hãy kiên nhẫn một chút!" Vị đại tổng quản có dung mạo tuyệt trần này chính là Băng Mị.
Hoả Sư lúc này mới chợt phát hiện ra là mình đã hơi thiếu kiên nhẫn. Hôm nay ông ta đến đây với tư cách người đi cầu xin sự giúp đỡ vì thế không thể hấp tấp làm hỏng đại sự.
Khẽ liếc nhìn sang Hoả Y, lão nhân này cũng khẽ gật đầu ám chỉ mọi thứ phải thật bình tĩnh tránh nóng vội sẽ sôi hỏng bỏng không.
Hơn nửa ngày trôi qua, khi mặt trời đã sắp sửa lặn xuống phía sau dãy núi thì dưới ánh chiều tà, hai thân ảnh từ xa đã dần xuất hiện.
Vừa trông thấy hai bóng đen từ xa đó, khuôn mặt Hoả Sư liền toát ra nét vui mừng như bắt được vàng. Hai người họ cuối cùng đã quay lại.
Chỉ trong vài phút, hai người Băng Tuyết cùng một vị lão bà bà có mái tóc trắng như tuyết, khuôn mặt có dấu hiệu của tuổi già nhưng ánh mắt vẫn rất tỉnh táo và anh minh. Từ cơ thể trông ốm yếu kia lại toả ra một cảm giác uy áp mạnh mẽ làm cho Hoả Sư thầm cảm phục. Thực lực của lão bà bà này thật không tầm thường!
Ngay sau khi đáp xuống, lão bà bà liền tiến lại quan sát thương thế của Hoả Lân và Hoả Cương. Sau một hồi quan sát và kiểm tra bằng khí lực của mình, lão bà bà chậm rãi quay về phía Băng Tuyết nói:
" Đích thực là chiêu thức Ám Băng Tiêm đã bị cấm lưu truyền trước đây. Không ngờ đến giờ vẫn có kẻ sử dụng được chiêu thức này. Hà hà, đúng là lão già như ta sống lâu không uổng phí mà." Lão bà bà nở một nụ cười đầy thích thú.
Rồi đột nhiên lão bà bà xoay qua nhìn Hoả Sư cùng Hoả Y rồi giọng điệu chợt nghiêm lại, uy nghi nói:
" Tên tóc vàng kia, ngươi là người đến đây nhờ ta ra tay giúp đỡ đúng không? Vậy thì chắc ngươi đã biết cái giá phải trả đối với việc này rồi chứ?"
" Chỉ cần lão bà bà có thể cứu được hai người bọn họ, ta sẽ chấp nhận mọi yêu cầu của bà!" Hoả Sư dũng mãnh đáp.
" Được, có khí phách, xứng đáng làm người đứng đầu Hoả Quốc, không như lão già tiền nhiệm Hỏa Mãng, là một tên cứng đầu bảo thủ."
" Lão bà biết phụ thân ta?" Hoả Sư nghe nhắc đến cha mình liền kinh ngach hỏi.
" Hứ, nói cho ngươi biết, ta trước đây chính là nữ vương của Thủy Quốc này, hiện giờ đã trao lại vị trí nữ vương cho con gái ta. Lão già Hỏa Mãng đã giao chiến với ta không biết bao nhiêu lần, may cho hắn là đến giờ vẫn giữ được cái mạng già đó." Lão bà bà chợt cao hứng đem chuyện xưa kể một thôi một hồi.
" Vậy ra người chính là Băng Chúc, tiền nhiệm nữ vương của Thủy Quốc?" Hoả Sư cùng Hoả Y đồng thanh hét lên đầy kinh ngạc.
" Chính là ta, sao nào? Có xinh đẹp giống như các ngươi thường tưởng tượng hay không? Đúng ra ta không định ra tay giúp các ngươi đâu nhưng tại con bé Băng Tuyết này cứ…"
Thanh âm Băng Chúc chưa kịp thốt ra hết câu liền bị Băng Tuyết kéo về phía sau. Ánh mắt nàng hơi khó chịu và khẽ lắc đầu tỏ ý không nên nói tiếp.
" À, e hèm, ta nói trước để các ngươi không giật mình sau này. Mỗi một mạng ta cứu thành công sẽ đổi với một giọt Hoả Nguyên của các ngươi. Nếu đồng ý thì ta sẽ ra tay còn không thì cứ chờ ngày làm đám tang cho hai tên kia." Lão bà Băng Chúc giọng nói bỗng trở nên lạnh lùng, dứt khoát.
Nghe đến cái giá phải trả, dù trước đó hai người Hoả Sư và Hoả Y đã chuẩn bị tinh thần sẽ tốn một khoản tiền lớn nhưng không ngờ lão bà gian manh này lại đòi lấy Hoả Nguyên Thể. Vật này có thể xem như vô giá trong thế giới ngũ hành này. Đây chính là nguyên liệu cần để chế tạo Ngũ Sắc Đan, thứ giúp cho một người ở cảnh giới bất kì có thể đột phá lên cảnh giới Đại Tiên!
Nhưng hiện giờ không phải là lúc tình toán đến việc đó. Nếu còn chần chừ thì trước mặt họ sẽ đánh mất hai cường giả cảnh giới Đại Tiên. Thiệt hại này quả thật không sao bù đắp được.
Sau một lúc bàn luận với nhau, cả hai đều đồng ý với mức thù lao trên trời đó của lão bà Băng Chúc. Hoả Sư liền lên tiếng xác nhận lại một lần nữa.
" Ta lấy danh dự quốc vương của Hoả Quốc, chấp nhận dùng hai giọt Hoả Nguyên để đổi lấy sự chữa trị của lão bà bà đây. Mong các vị nhanh chóng ra tay."
" Việc chữa trị này không phải là việc một sớm một chiều, vì vậy trong thời gian trị liệu này, một người trong số các ngươi hãy về chuẩn bị Hoả Nguyên đi, khi nào việc chữa trị hoàn tất sẽ là lúc giao người và nhận đồ!" Lão bà Băng Chúc cười đầy ẩn ý đáp.
Vừa nghe xong, Hoả Sư trợn mắt ngạc nhiên nhìn về phía lão bà Băng Chúc nhưng sau đó Hoả Y đứng sau lưng khẽ gật đầu ra hiệu đồng ý. Dù sao cũng là hai đế quốc cạnh tranh với nhau, không thể chỉ dựa vào lời nói của một người mà có thể