Ở bên trên bờ hồ nham thạch sôi sục nóng chảy, Tiểu Trư vẫn đang rất chăm chú quan sát những biến động xảy ra trên bề mặt dòng dung nham kia. Biến động này cho thấy có cái gì đó sắp sửa xuất hiện từ dưới đáy hồ, mà đó cũng là thứ khiến cho Tiểu Trư hồi hộp và háo hức mong đợi nhất.
Bỗng nhiên dòng nham thạch kia có dấu hiệu di chuyển theo chiều xoáy nước, rồi trong tíc tắc, một dòng dung nham xoáy đã hình thành. Điều đặc biệt của dòng nham tương này chính là tại điểm sâu nhất của dòng xoáy, một luồng sáng màu vàng nhạt đang từ từ xuất hiện. Luồng ánh sáng đó ngày một lớn dần lên cho đến khi dòng dung nham xoáy kia như đã chạm đến đáy của nham thạch trì này thì cỗ ánh sáng rực rỡ đó mới bắn vút lên trên cao rồi nhanh chóng tiếp đất.
Vội dụi hai con mắt đang bị mờ đi vì cỗ ánh sáng chói lóa kia, Tiểu Trư xoay nhanh người về nơi có vật thể lại vừa đáp xuống.
Trong khung cảnh mờ ảo do ảnh hưởng của thị giác, Tiểu Trư nhìn thấy một thân ảnh huyền ảo đang phát ra luồng kim sắc quang tuyệt đẹp, nhìn qua thì có rất nhiều nét tương đồng với Hỏa Long. Tiểu Trư đánh bạo lên tiếng hỏi:
“Có phải lão đại đó không? đệ là Tiểu Trư đây!”
“Tiểu Trư? có thật là Tiểu Trư không? sao trông ngươi khác trước nhiều thế?” một thanh âm trầm ổn nhưng chứa khí thế mạnh mẽ phát ra từ thân ảnh đang bước tới vị trí của Tiểu Trư.
Nghe âm thanh vừa phát ra có chỗ lạ mà cũng có chỗ quen khiến cho Tiểu Trư cũng hơi nghi ngờ. Sau một lúc, đôi mắt của Tiểu Trư quay trở về với thị lực ban đầu thì mới nhận ra người thanh niên kia đúng thật là Hỏa Long, người mà Tiểu Trư đã luôn trông ngóng bao lâu nay.
Một thanh niên dáng người săn chắc, khoẻ mạnh, nét mặt luôn toát ra khí thế tự tin. Đôi mắt to và sáng như hai ngôi sao trên bầu trời đêm. Mái tóc đỏ rực hết sức quen thuộc cùng nụ cười toả nắng đầy lôi cuốn. Đây đúng là Hoả Long mà Tiểu Trư hằng mong chờ.
“Lão đại, huynh thực sự không sao, huynh vẫn còn sống, đa tạ trời đất, cảm tạ thánh thần, không ngờ đệ nhịn ăn cầu nguyện suốt quãng thời gian qua cuối cùng đã có kết quả!!! Thật mừng quá!!!” Tiểu Trư nước mắt nước mũi giàn giụa, lao đến ôm lấy Hỏa Long.
Có điều cơ thể của Tiểu Trư giờ đây đã to lớn và nặng hơn trước rất nhiều. Vì vậy khi vừa mới lao tới ôm lấy Hỏa Long liền đè luôn lên người Hỏa Long.
“Ặc ặc cái tên heo mập chết bầm này, ngươi nói nhịn ăn mà sao càng ngày càng to và nặng hơn vậy? mau tránh ra, bộ ngươi tính đè chết ta luôn hay sao?” Hỏa Long trông thấy phản ứng quá khích của Tiểu Trư, giọng điệu như mắng nhưng miệng lại cười rồi nói.
“Hề hề không phải đệ tham ăn đâu, chẳng qua may mắn tiến hóa lên thành linh thú cấp hai nên ngoại hình có chút thay đổi đó mà!” Tiểu Trư gãi gãi chỏm tóc bù xù trên đầu, cười cười phân bua.
Hỏa Long nghe xong liền trợn mắt quan sát kỹ mới để ý thấy Tiểu Trư đúng là có thay đổi khá nhiều về ngoại hình, đặc biệt sức mạnh của hắn cũng tăng lên đáng kể. Bây giờ xem ra có phần nhỉnh hơn Bạo Kích Anh Vũ lúc trước rồi.
“Tiểu Trư khá lắm, không ngờ ta xuống đây tu luyện còn chưa có đột phá gì mà ngươi lại là người gặp vận khí tốt rồi đột phá. Không biết ta nên vui hay buồn đây?” Hỏa Long làm ra vẻ thở dài đầy thất vọng, trêu chọc Tiểu Trư.
“Ấy ấy lão đại đừng nói thế. Tiểu đệ nào dám quên lão đại. Lúc trước chẳng qua nhờ có Hỏa Lân đại ca cùng hai vị Hỏa Sát và Hỏa Cương quốc sư hợp sức đánh chết được ba tên linh thú cấp ba nên đệ mới có cơ hội ăn Linh Thú Sinh Mệnh Đan của chúng để thăng cấp đột phá lên thành linh thú cấp hai. Hiện tại đệ vẫn còn giữ lại hai viên cho lão đại nè!” Tiểu Trư nhìn thấy bộ dạng chán nản của Hỏa Long vôi vội vàng vàng kể lể phân tích.
“Sao? đại ca ta xuống tận đây tìm ta? lại còn đi với hai vị quốc sư nữa? xem ra có việc gì đó rất quan trọng đã xảy ra.Tiểu Trư, mau nói ta nghe rõ mọi việc.” Hỏa Long trong lòng bỗng lo lắng khi biết Hỏa Lân cùng hai vị quốc sư xuống đây kiếm hắn. Chắc hẳn ở Hỏa Quốc đã xảy ra chuyện.
Tiểu Trư liền mau chóng đem mọi sự tình ra kể hết sức chi tiết cho Hỏa Long nghe. Hơn nửa canh giờ sau, nét mặt của Hỏa Long chợt trầm xuống, khí tức bỗng nhiên nghiêm trọng lại, đứng trầm tư suy nghĩ.
Tiểu Trư nhìn thấy biểu hiện của Hỏa Long liền đứng im lặng một bên chờ đợi. Hiện giờ mọi việc hắn đều sẽ nghe theo sắp xếp của Hỏa Long. Hắn hiểu được tâm trạng hiện giờ của Hỏa Long đang khá phức tạp.
Mãi một lúc sau thì Hỏa Long mới thở một hơi dài, sau đó quay sang nhìn Tiểu Trư rồi nói:
“Tiểu Trư, hiện giờ ngươi có cách nào ra khỏi đây không?”
“Đệ hiện tại còn giữ hỏa ấn ký của Hỏa Lân đại ca, cần dùng nó là sẽ có người đến đây đón chúng ta.” Tiểu Trư lấy ra một miếng ngọc màu đỏ đưa về phía Hỏa Long.
“Nhưng ta không muốn bọn họ kéo đến quá đông sẽ gây ra động tĩnh, làm phát sinh thêm phiền phức không đáng có. Ngươi còn cách nào khác hay không?” Hỏa Long khẽ lắc đầu không đồng ý.
“Tất nhiên là có, chỉ có điều lão đại phải chịu cực một chút.” Tiểu Trư bỗng lộ một nụ cười tinh quái.
“Mau nói ta nghe thử!” Hỏa Long lớn giọng nói.
“Trước tiên chúng ta ra khỏi nơi đây trước đã rồi đệ sẽ hướng dẫn tiếp cho lão đại.” Tiểu Trư hướng đầu về phía lối ra để ra hiệu.
“Được, vậy mau xông ra thôi!” Hỏa Long hào hứng nói.
Ngay lập tức, Hoả Long phóng lên lưng Tiểu Trư rồi cả hai lao nhanh ra phía lối ra.
Trên đường ra khỏi Cuồng Long Động, Hoả Long cùng Tiểu Trư khá ngạc nhiên khi không chạm trán bất kỳ linh thú cảnh vệ nào. Không gian xung quanh thật sự im ắng đến mức kỳ lạ.
Nhờ không gặp phải cản trở nào nên chỉ sau hơn hai mươi phút là hai người Hoả Long đã ra tới cửa hang động.
Bên ngoài cửa hang lúc này đang rất hỗn loạn. Linh thú xung quanh đang giao tranh một cách hỗn độn, không có bất kỳ một nguyên nhân nào, bọn chúng đơn giản chỉ đang điên cuồng lao vào chém giết lẫn nhau. Không gian tràn ngập sát khí và mùi tanh tưởi của những xác chết. Thật là một cảnh tượng kinh dị!
Trong lúc cả hai đang ngẩn ngơ đứng nhìn khung cảnh giết chóc đẫm máu đó thì vài tên linh thú từ hai bên đã ập vào tung chiêu loạn xạ về phía Hoả Long và Tiểu Trư.
"Lão đại cẩn thận!" Tiểu Trư nhờ vào trực giác nhạy bén của linh thú lập tức phát hiện sát khí từ đám linh thú kia.
Hoả Long cũng đã cảm nhận được lũ linh thú kia nên đã nhanh tay vận khí lực ra hai nắm đấm khiến nó sáng rực lên.
Tuy nhiên luồng khí lực này của Hoả Long không phải màu xanh lục như lúc trước mà có thêm một lớp khí lực khác bao phủ bên ngoài màu vàng nhạt khiến cho màu sắc của luồng khí lực đó trông hết sức khác lạ.
Tiểu Trư cũng bị luồng khí lực đó thu hút. Trong lúc hắn còn đang mải mê ngắm nhìn hai chùm sáng kỳ ảo đó thì vài tiếng động lớn đã vang lên. Kế đến là những cái xác linh thú rơi lộp bộp trên mặt đất, liền sau đó là những linh hồn thể thoát ra đều bị Hoả Long đánh tan trong chớp mắt. Mọi thứ diễn ra rất nhanh, chỉ trong vài giây.
"Lão đại, huynh có vẻ mạnh lên nhiều nhỉ, cỗ ánh sáng màu vàng đó là gì vậy?" Tiểu Trư tò mò về cỗ khí lực kỳ lạ kia liền hỏi.
"Ta cũng không rõ, nó giống như là hoả khí trong hang động kia. Có điều lúc trước mới hấp thụ được một ít nên không cảm thấy khác biệt gì. Nhưng sau thời gian ở dưới đáy hồ dung nham kia thì dường như đã hấp thu được rất nhiều loại hoả khí đó. Hiện giờ có thể thoải mái sử dụng nó để gia tăng sát thương, cơ thể dường như cũng trở nên nhẹ nhõm và thanh thoát hơn. Giống như vừa đột phá vậy." Hoả Long vừa giơ tay bắt lấy những viên Linh Thú Sinh Mệnh Đan vừa cười vui vẻ nói.
Nghe xong Tiểu Trư